Thiên Kim Trở Về
Chương 90 : Tâm phiền ý loạn
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Lý Giai lườm yêu bà:
– Bác à, cháu mới là người có quan hệ huyết thống với bác mà, hai người cùng đến, bác cũng chỉ nhìn thấy Trường Khanh, lúc khởi binh vấn tội mới nghĩ đến cháu, bác bất công đến tận Thái Bình Dương rồi đó.
– Giai Giai, đừng nói em chỉ là cháu, con ruột như anh đây cũng không bằng được Cố tiểu thư đâu.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng sau vú Dung cười nói, vẻ mặt hiền lành, hiển nhiên là không có ác ý.
Vú Dung thân thiết kéo tay Cố Trường Khanh, cười nói:
– Đúng thế, ai bảo mấy đứa không đáng yêu như tiểu thư của tôi.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Vú Dung, cái này không trách chị Lý Giai được, là con muốn giảm béo, sắp sang hè rồi, béo quá mặc quần áo xấu lắm.
– Bác nghe thấy chưa, đừng trách cháu nữa nhé!
Lý Giai như thể được rửa sạch oan khuất vậy.
Vú Dung cười mắng cô một câu rồi quay đầu lại vỗ vỗ tay Cố Trường Khanh:
– Con gái béo một tí mới xinh.
Lúc này, một cậu bé khoảng 8,9 tuổi thò đầu ra, nhìn Cố Trường Khanh chằm chằm một lúc rồi lớn tiếng nói:
– Bà nội khen chị ấy như tiên nữ, cháu thấy cũng bình thường thôi, không xinh bằng minh tinh trong tivi.
Người phụ nữ trông giản dị đứng bên cạnh cậu bé cười, khẽ đánh cậu một cái, cậu bé kia ôm đầu kêu lên:
– Ái, sao mẹ lại đánh con.
Người phụ nữ kia nhìn Cố Trường Khanh, cười nói:
– Trẻ con ở nông thôn không có quy củ, Cố tiểu thư đừng chê cười.
Cố Trường Khanh vội xua tay tỏ ý không sao.
Vú Dung quay lại nhéo tai cậu bé, cười mắng:
– Trẻ con thì biết cái gì, tiểu thư là càng nhìn càng thấy đẹp.
Cậu bé đau quá gào lớn:
– Ối ôi, bà ơi tha cho cháu đi!
Xung quanh, mọi người cười ầm ỹ.
Hàn huyên một lúc, vú Dung kéo Cố Trường Khanh vào trong nhà:
– Bên ngoài nhiều muỗi, vào nhà rồi nói chuyện.
Mọi người lại cùng theo vào.
Mọi người ngồi xuống, đều tò mò nhìn Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh có chút ngượng ngùng. Lý Giai ở bên bưng miệng cười. Vú Dung bảo Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh mình, sau đó giới thiệu Cố Trường Khanh cho mọi người xung quanh.
– Đó là con cả của vú.
Vú Dung chỉ vào người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lúc trước.
– Con út đang đi làm ở Quảng Đông, phải qua tết mới về.
Lại chỉ vào người phụ nữ giản dị và cậu bé lúc trước đã nói chuyện với Cố Trường Khanh:
– Đó là con dâu cả của vú, còn kia là cháu nội vú, vú còn có một đứa cháu lớn, giờ đang học đại học ở Tứ Xuyên, chưa được nghỉ.
Sau đó lại giới thiệu mọi người còn lại, hầu như đều là hàng xóm xung quanh hoặc là họ hàng thân thích. Trong đó có đôi vợ chồng không cao lắm, tươi cười rất hiền lành chính là cha mẹ của Lý Giai. Cố Trường Khanh phát hiện Lý Giai trông rất giống cha.
Vú Dung lại giới thiệu Cố Trường Khanh cho bọn họ:
– Tiểu thư nhà tôi mọi người đều biết rồi, đặc biệt bay đến đây thăm tôi đấy.
Trong lời nói có sự tự hào không hề che đậy.
Mọi người đều trêu bà:
– Ngày nào bà cũng kể chuyện tiểu thư nhà tôi, trong phạm vi mấy trăm dặm, ai chẳng biết tiểu thư nhà bà. Cho nên nghe nói Cố tiểu thư đến, chúng tôi đều không nhịn được, muốn đến xem tiểu thư của bà rốt cuộc là trông thế nào?
Cố Trường Khanh cười:
– Lại không phải là ba đầu sáu tay, làm mọi người thất vọng rồi.
Mọi người đều cười lớn, thấy Cố Trường Khanh không hề kiêu ngạo thì vẻ mặt lại càng thêm gần gũi.
Cố Trường Khanh chào hỏi mọi người một lượt, bảo Lý Giai chia quà cho mọi người. Cậu bé nhận được một chiếc máy bay điều khiển từ xa, cợt nhả nhìn Cố Trường Khanh nói:
– Thật ra chị cũng rất xinh.
Kết quả, mọi người lại cười ầm lên.
Vú Dung rất vui, nắm tay Cố Trường Khanh hỏi chuyện, hỏi han cô chuyện gần đây, chuyện học hành, hận không thể biết hết chuyện của Cố Trường Khanh sau khi bà rời đi thì mới an lòng.
Thời gian chậm chạp trôi đi, hàng xóm xung quanh đều đã về, vú Dung vẫn rất vui vẻ. Lý Giai ngồi bên không nhịn được nói:
– Bác à, hôm nay chúng cháu đi máy bay rồi lại ngồi ô tô, đi suốt cả một ngày, bác tốt bụng cho chúng cháu nghỉ ngơi chút được không!
Nói xong, cô đi đến bên vú Dung:
– Vú Dung, để con thử với.
Vú Dung cười đưa đĩa thóc cho cô, Cố Trường Khanh học theo vú Dung rải thóc ra ngỏi, ai ngờ đám gà vịt này đều chạy về phía cô.
Lý Giai tới nhà vú Dung thì vừa lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh tay cầm đĩa thóc bị đám gà, vịt đuổi khắp nơi, hoảng sợ la hét ầm ĩ, suýt thì phát khóc.
Lý Giai ôm bụng cười ngất.
Ăn sáng xong, vú Dung và Lý Giai đưa Cố Trường Khanh đi khắp nơi.
Trên đường đi, Cố Trường Khanh hỏi tình hình sức khỏe của vú Dung:
– Vú Dung, mấy ngày nay vú có thấy chỗ nào không khỏe không?
Cố Trường Khanh từng đọc qua sách về điều trị bệnh tim, trong sách nói, trước khi bị đột tử vì bệnh tim thường sẽ có dấu hiệu, chỉ có số ít là không có dấu hiệu gì, đột nhiên phát bệnh rồi tử vong bất ngờ.
Vú Dung nói:
– Thời gian này vú khỏe lắm, ăn ngon ngủ ngon.
– Ngày nào cũng uống thuốc chứ? Có đi kiểm tra đều đặn không.
– Tiểu thư yên tâm, gần như là ngày nào tiểu thư cũng gọi điện cho vú, vú đương nhiên sẽ uống đều.
Vú Dung cười nói, lòng đã có chút chột dạ, đã lâu rồi bà chưa uống thuốc, thuốc cũng có ba phần độc, gần đây bà được người giới thiệu, ngày ngày luyện tập, nghe nói luyện xong có thể chữa bách bệnh, không cần phải uống thuốc nữa. Nhưng điều này không thể nói với tiểu thư, chưa biết chừng tiểu thư sẽ giận.
Cố Trường Khanh lại không biết điều này, nghĩ là bà thực sự uống thuốc đều đặn nên lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, sách nói, chỉ cần uống thuốc đều thì sẽ không dễ bị phát bệnh.
– Nhưng con vẫn lo lắm, thứ ba này con sẽ tự mình đưa vú đến bệnh viện kiểm tra. Cố Trường Khanh nói.
Vú Dung nhất thời nhíu mày, người già sợ nhất là đến bệnh viện:
– Không cần đi đâu, cơ thể vú khỏe thế này, không cần đến bệnh viện đâu.
Lý Giai ở bên nói:
– Bác ơi, khó khăn lắm Trường Khanh mới đến đây một lần, để em ấy yên tâm đi, bác đừng từ chối em ấy nữa.
Vú Dung nghe Lý Giai nói vậy thì mới miễn cưỡng đồng ý.
Sự lo lắng cuối cùng trong lòng Cố Trường Khanh cũng lơi lỏng, chỉ cần ở trong bệnh viện, bình an vượt qua thời gian kiếp trước vú Dung qua đời thì có thể kê cao gối ngủ rồi.
Vú Dung dẫn Cố Trường Khanh đi vòng quanh, bên cạnh có một vườn hoa, có rất nhiều loại hoa, vô cùng xinh đẹp, ba người đi dạo đến trưa mới về.
Lúc sắp ăn cơm trưa, Cố Trường Khanh lại nhận được điện thoại của Phùng Tước, một câu dạo đầu của anh đã đủ khiến cô hoảng hốt.
Anh nói:
– Anh đã đến nơi em nói hôm qua, nhưng lại không tìm được chỗ em ở, có thể nhờ ai ra đón anh không?
Cố Trường Khanh và Lý Giai, còn cả nhà vú Dung nhìn Phùng Tước và cha Tiểu Minh bước xuống xe.
Cha Tiểu Minh cười nói:
– Tôi vừa ra cửa thôn đã thấy cậu Phùng, đoán chắc là cậu ấy, tiến lên hỏi, quả nhiên là đúng.
Phùng Tước đi theo sau cha Tiểu Minh, sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng mặc kệ Cố Trường Khanh nhìn anh thế nào thì anh cũng chẳng nhìn cô lấy một lần.
Anh lập tức bước đến trước mặt vú Dung vốn đang mỉm cười, rất lễ phép nói:
– Chào bà, cháu là Phùng Tước, là bạn của Cố Trường Khanh, nghe nói ở đây phong cảnh đẹp nên mạo muội đến quấy rầy.
Vú Dung nhìn Phùng Tước bằng ánh mắt nhìn con rể, nhìn anh từ đầu đến chân một lần rồi mỉm cười hài lòng:
– Không phiền, không phiền, bạn của tiểu thư cũng là khách quý của tôi, hoan nghênh, hoan nghênh, đi đường chắc mệt rồi, mau vào nghỉ đi.
Nói xong đón Phùng Tước vào nhà, Phùng Tước rất tự nhiên đi lướt qua Cố Trường Khanh, theo vú Dung vào nhà, từ đầu đến cuối đều không nhìn Trường Khanh lấy một lần.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng anh, miệng giật giật.
Lý Giai huých cô một cái, khẽ cười:
– Hai người thân nhau từ bao giờ thế, có thể khiến cậu ấy từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây?
Cô lại nhìn theo bóng Phùng Tước rồi nói:
– Không ngờ tiểu gia hỏa kia lại đẹp trai như vậy, Trường Khanh, trông tuấn tú, gia thế tốt, lại có tấm lòng si mê đến cuồng dại, đúng là rất hợp với em.
Qua chuyện phương thuốc lần trước, Lý Giai đã biết sự tồn tại của Phùng Tước, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.
Cố Trường Khanh nhìn bóng Phùng Tước, nhẹ nhàng cười cười.
Cô chẳng phải là thiếu nữ không hiểu sự đời, có một số việc sao lại không nhìn ra được?
Phùng Tước không chỉ một lần gọi điện thoại “hỏi thăm” cô, còn lấy cớ hẹn cô ra ngoài, giờ lại đuổi đến tận đây.
Cô có thể kết luận, anh đã thích cô, dù tình cảm chưa đủ sâu nặng nhưng ít nhất anh đã bị cô hấp dẫn, nếu không cho dù muốn khởi binh vấn tội cũng chẳng cần thiết phải ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
Cậu thiếu niên nghiêm cẩn lại đi thích “cô gái xấu xa” mà mình từng khinh bỉ?
Điều này với cô là tốt hay xấu đây?