Thiên Kim Trở Về
Chương 91 : Tỏ vẻ quan tâm
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Phùng Tước đến vừa lúc ăn cơm trưa, cả nhà vú Dung rất nhiệt tình mời anh ăn cơm.
Người ở đây rất hiếu khách, chỉ cần có khách đến thì sẽ vô cùng nhiệt tình tiếp đón. Vú Dung và mẹ Tiểu Minh làm một bàn đầy đồ ăn. Cha Tiểu Minh thấy Phùng Tước là con trai nên còn mua cả rượu Thiệu Dương về. Ở nông thôn không có rượu ngon, rượu Thiệu Dương đã là không tệ.
Trên bàn cơm, cha Tiểu Minh liên tục chúc rượu Phùng Tước, vú Dung lại nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh, Cố Trường Khanh lại thành ra bị lạnh nhạt.
Lý Giai ở bên bưng bát cơm cười giảo hoạt, ánh mắt đảo qua đảo lại từ Cố Trường Khanh sang Phùng Tước rồi lại từ Phùng Tước sang Cố Trường Khanh, nhìn đến độ Cố Trường Khanh thấy run run trong lòng.
Nhưng thái độ của Phùng Tước vẫn rất thoải mái, như thể hành động ngàn dặm xa xôi chạy đến đây cũng là bình thường. Cha Tiểu Minh mời rượu anh sẽ uống, vú Dung gắp đồ ăn anh sẽ ăn, thái độ hòa thuận khiêm tốn, Cố Trường Khanh nhìn vú Dung cười như vậy thì biết bà rất thích Phùng Tước.
Cố Trường Khanh nhìn Phùng Tước chằm chằm, cô muốn xem xem anh sẽ giải thích gì với cô?
Mà Phùng Tước vẫn không thèm nhìn cô, có đôi khi ngẫu nhiên chạm mắt nhau thì sẽ nhanh chóng quay đi khiến cho Cố Trường Khanh vừa bực mình vừa buồn cười.
Ăn cơm xong, Phùng Tước say rượu. Anh đứng lên, nói mấy câu cảm ơn đã tiếp đãi rồi người lảo đảo, cuối cùng ngã phịch xuống ghế, bất tỉnh nhân sự.
Cha Tiểu Minh cười nói:
– Nhất định là đi cả đêm, quá mệt mỏi, lại uống nhiều rượu như vậy nên mới không chịu được.
Vú Dung vội bảo cha Tiểu Minh đỡ Phùng Tước lên lầu, vào phòng Cố Trường Khanh.
– Vú không chuẩn bị phòng cho cậu ấy, tạm thời để cậu ấy ngủ ở phòng con đi, lát nữa vú sẽ dọn phòng khác cho con. Vú Dung nói với Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh hơi cắn môi nghĩ thầm, giỏi gớm, đầu tiên là giành đi sự chú ý của vú Dung, bây giờ đến cả phòng cũng giật luôn đi.
Vú Dung vội vã nấu canh giải rượu cho Phùng Tước.
Lý Giai ở bên cười nói với Cố Trường Khanh:
– Phùng Tước nhà em lợi hại thật, chỉ mấy câu đã thu phục được cả nhà vú Dung rồi.
– Cái gì mà Phùng Tước nhà em? Đừng có nói lung tung.
Lý Giai cười nói:
– Tiểu tử kia có ý với em, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra, còn em, em có ý gì không?
Nói tới đây, cô kéo Cố Trường Khanh ra một góc vắng, thấp giọng nói:
– Cậu ấy có bối cảnh tốt như vậy, tuyệt đối rất có lợi cho em, em xem, lần trước chỉ lộ diện một lần, chẳng cần nói gì đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, nếu có cậu ấy giúp, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng thành công hơn.
Cố Trường Khanh cười cười nói:
Anh mỉm cười, mặt ửng đỏ, cười rộ lên như vậy trông rất đẹp:
– Trẻ con biết cái gì?
Cố Trường Khanh cười nói:
– Vậy anh Phùng Tước có thể nói cho đứa trẻ như em biết, anh tới đây làm gì không?
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Phùng Tước bỗng trở nên nặng nề, rặng mây đỏ trên mặt cũng dần tan đi.
Lòng Cố Trường Khanh hoảng hốt, chẳng lẽ thực sự là vì chuyện đó.
Cô bỗng nhiên có chút lo lắng. Xa như vậy cũng tới chẳng lẽ chuyện này quan trọng thế sao?
Nhưng mình cũng đâu có làm gì thực sự khiến Triệu Nghị bị tổn thương?
– Giờ anh hơi đau đầu, đợi anh tỉnh rượu rồi sẽ nói với em.
Anh vỗ vỗ trán.
Cố Trường Khanh khẽ thở phào, vội đứng lên:
– Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
Nói xong đi ra ngoài.
Phùng Tước nhìn cô đóng cửa lại, thở dài, so với lòng tắc nghẹn, chẳng bằng cứ hỏi thẳng ra, cẩn thận một chút, đừng xúc phạm đến cô là được.
Anh xốc chăn lên, lòng xấu hổ không thôi.
Vừa rồi anh lại… với một đứa trẻ. Phùng Tước, dù là uống rượu thì mày vẫn thật khốn kiếp.
Nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh khi nãy hai người ở bên nhau.
Cô cởi giày cho anh, miệng làu bàu, vẻ mặt đó như anh đang được hưởng phúc lớn vậy.
Cô nhìn anh chăm chú, chưa bao giờ có người con gái nào to gan như vậy, khiến tim anh hoàn toàn mất đi kiểm soát…
Cô nhìn anh cười, ánh mắt bừng sáng, nghịch ngợm, tinh quái, giảo hoạt nhưng lại thật đáng yêu.
Nghĩ nghĩ, miệng anh hơi cong lên, anh nằm xuống, không bao lâu đã chìm vào giấc mộng đẹp.