Thiên Kim Trở Về
Chương 92 : Nước chảy thành sông
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Ngủ một giấc, tỉnh dậy đã tới giờ ăn tối.
Phùng Tước đứng dậy, đi xuống lầu. Bên cầu thang chính là phòng bếp, vú Dung và mẹ Tiểu Minh đang bận rộn bên trong, vú Dung quay lại nhìn thấy Phùng Tước thì vội dừng tay, lau tay lên tạp dề rồi cười bước ra đón.
– Phùng thiếu gia, ngủ có ngon không? Đã tỉnh rượu chưa, đầu còn đau không?
Vú Dung thấp hơn Phùng Tước một chút nên khi trả lời bà, Phùng Tước hơi cúi đầu.
– Cháu khỏe hơn nhiều rồi, đầu cũng không đau, cảm ơn canh giải rượu của bà.
Động tác này lại khiến lòng vú Dung càng thêm vui vẻ.
Làm việc ở Cố gia lâu như vậy, vú Dung gặp không ít thiếu gia, công tử nhưng chưa có ai khiêm tốn, biết tôn trọng một người hầu như cậu, có thể thấy cậu là người có phẩm chất tốt.
Vú Dung cười thoải mái nói:
– Phùng thiếu gia, ở đây dầu mỡ, chúng ta ra phòng khách ngồi đi.
Nói xong lớn tiếng gọi con trai vào bếp giúp vợ.
Vú Dung dẫn Phùng Tước ra phòng khách ngồi, lại pha trà cho anh uống. Sau thấy Phùng Tước nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì đó thì cười nói:
– Tiểu thư thấy cậu ngủ nên buổi chiều đã qua nhà Lý Giai chơi rồi, lát nữa sẽ về.
Phùng Tước bị vú Dung nhìn thấu tâm sự, mặt hơi nóng lên, anh đón lấy chén trà vú Dung đưa qua, vội uống trà để che giấu sự quẫn bách của mình.
Vú Dung ngồi đối diện anh, vẫn cười tủm tỉm nhìn anh, nhìn mãi khiến da đầu Phùng Tước run lên.
– Năm nay Phùng thiếu gia bao nhiêu tuổi?
Phùng Tước hai tay bưng chén trà, ngồi rất ngay ngắn, có chút mất tự nhiên nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời vú Dung.
– Cháu đã tròn 18 tuổi.
Lại nói:
– Vú Dung cứ gọi cháu là Phùng Tước là được, đừng gọi cháu là thiếu gia khách khí như vậy, cháu đâu phải thiếu gia gì.
– Vú vẫn gọi bạn của tiểu thư như vậy, quen mất rồi. Tiểu thư nhà tôi không có nhiều bạn bè, Phùng Tước thiếu gia có thể đến đây, có thể thấy là rất tốt với tiểu thư nhà chúng tôi.
Vú Dung cười cười.
Phùng Tước bị bà nói như vậy, thực sự xấu hổ, không biết nên nói gì, sờ sờ cổ rồi cười cười.
Nhưng hình như vú Dung cũng không cần anh sẽ đáp lời, lại cười nói tiếp:
Anh nhìn Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh cúi đầu.
Ăn cơm xong, Lý Giai đẩy Cố Trường Khanh ra ngoài, cười nói với bọn họ:
– Hai đứa đi chơi, ở đây chị dọn dẹp cho, đừng về muộn quá đó.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn vẻ mặt mong chờ của Phùng Tước, nghĩ thầm, cũng chẳng trốn mãi được, thôi thì cứ đối mặt đi. Cho dù anh ấy thực sự nghi ngờ mình nhưng chỉ cần mình không thừa nhận thì dù anh có lợi hại, có bối cảnh đến đâu cũng chẳng thể làm gì được mình. Huống hồ, cô cũng không làm gì tổn thương Triệu Nghị mà.
Nghĩ vậy, cô kiên trì đi theo anh ra ngoài.
Lý Giai nhìn bóng họ, kéo vú Dung qua nói:
– Bác à, có phải bọn họ trông rất xứng đôi không?
Vú Dung cười gật đầu:
– Phùng thiếu gia là người tốt. Nhưng bọn họ đều còn nhỏ, nói chuyện này cũng hơi sớm.
Bà khẽ thở dài. Lý Giai bưng miệng cười:
– Chẳng phải là có chuyện thanh mai trúc mã đó sao? Giờ cứ bồi dưỡng dần, chờ đến khi trưởng thành, mọi chuyện sẽ là nước chảy thành sông.
Sau đó, dần ngừng cười:
– Bên cạnh Trường Khanh cần có một người như vậy, có thể che chở cho con bé, mang đến cho con bé một bầu trời hạnh phúc.
Cố Trường Khanh và Phùng Tước đi men theo con đường nhỏ, Phùng Tước đi trước, Cố Trường Khanh đi sau.
Trước cửa nhà vú Dung là sân rộng cùng với vườn rau, ở giữa có một con đường nhỏ.
Vườn rau có đủ loại rau quả, có một số chưa kịp hái về nên đã nở hoa, hoa nhỏ màu vàng tản ra mùi hương thơm ngát, hòa với mùi đất, mùi hương từ hồ nước tạo thành thứ hương đồng gió nội đặc trưng, rất tươi mát khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
– Em có thuộc đường ở đây không?
Đằng trước, đột nhiên Phùng Tước cất giọng hỏi.
– Sáng nay vú Dung dẫn em đi một lần rồi, gần đây có một vườn hoa, không xa lắm, rất đẹp, muốn đến xem không?
– Cũng được.
Anh quay đầu nhìn cô cười cười, sau đó dừng bước:
– Em lên trước dẫn đường đi.
Cố Trường Khanh lướt qua người anh, ngay lúc đi qua anh, anh bỗng nhiên bước lên cùng, như vậy khiến bọn họ từ một trước một sau lại thành sóng vai mà đi.