Thiên Kim Trở Về

Chương 93 : Anh sẽ không lừa em, cũng sẽ không hại em

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Ánh trăng như chiếc liềm bạc treo trên nền trời đen như nhung, hàng ngàn vì sao phủ kín trời, tựa như những viên kim cương lấp lánh.



– Đã lâu rồi chưa được ngắm bầu trời rộng lớn, quang đãng như vậy.



Cố Trường Khanh ngửa đầu thưởng thức cảnh đẹp, cảm khái một tiếng:



– Bầu trời ở thành phố chúng ta bị những tòa cao ốc chia cắt thành từng mảnh nhỏ, dù có đẹp đến mấy thì cũng bị uổng phí.



– Cho nên mới nói, có lợi thì cũng có hại, thành phố cho chúng ta cuộc sống tiện nghi nhưng lại cướp đi sự hưởng thụ với thiên nhiên. Phùng Tước ở bên cạnh nói.



– Đến bao giờ, thành phố vừa có thể cho chúng ta những tiện nghi vừa có thể giữ lại được những cảnh sắc của thiên nhiên thì tốt rồi. Cố Trường Khanh cười nói.



Phùng Tước gật gật đầu:



– Đây là ý tưởng rất tốt, loài người không ngừng tiến bộ chung quy lại cũng là vì để hưởng thụ cuộc sống tốt hơn mà thôi.



Cố Trường Khanh vừa nói chuyện phiếm với anh vừa đợi anh hỏi chuyện đó. Tuy anh luôn nói chuyện nhưng lòng vòng, không hỏi đến chuyện kia.



Anh không hỏi thì đương nhiên cô cũng không nhắc đến nhưng lòng lại cảm thấy rất kì quái, buổi chiều nhìn vẻ mặt anh trông rất nghiêm trọng, sao giờ lại không đề cập tới nữa.



– Hôm nay em rất vui, anh chưa từng thấy em vui vẻ như vậy bao giờ.



– Nhà vú Dung đối xử với em rất tốt, em ở đây rất nhẹ nhàng, tự tại.



Phùng Tước yên lặng một hồi:



– Ở nhà em không được thoải mái, tự tại sao?



Cố Trường Khanh dừng bước nhìn anh.



Anh áy náy:



– Xin lỗi, anh chỉ là nghe vú Dung nói, mẹ kế của em hình như không tốt lắm… hình như anh đã quá đường đột rồi…



Cố Trường Khanh lắc đầu:



– Không có chuyện gì, cái này cũng không quan trọng nữa rồi…



Khưu Uyển Di đã đi rồi.



Nhưng Phùng Tước lại hiểu lầm, anh như rất vui mừng mà cười nói:



– Đúng, phải như vậy, trong cuộc sống dù có chút không vui nhưng cũng không nên cứ mãi canh cánh trong lòng, vui vẻ thoải mái mới là quan trọng nhất.




Anh nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn bóng Cố Trường Khanh dần dần nhỏ lại, nụ cười bên môi trở nên thật dịu dàng.



Ăn trưa xong, Cố Trường Khanh và Lý Giai, còn cả cha Tiểu Minh cùng đưa vú Dung đến bệnh viện tốt nhất tỉnh.



Bởi vì có thể phải làm nhiều loại kiểm tra nên cần nhập viện sớm.



Đến cho bác sĩ khám, làm một số kiểm tra đơn giản rồi Cố Trường Khanh chủ động yêu cầu nhập viện.



Ban đầu v* Dung phản đối, nói sống ngần ấy tuổi rồi nhưng chưa từng ở lại bệnh viện nhưng Cố Trường Khanh lại kiên quyết không nghe. Đây vốn là mục đích đến đây của cô, cô dỗ dành mãi rồi lại nhờ cả Lý Giai và cha Tiểu Minh thuyết phục, cuối cùng lại tấn công bằng nước mắt, cam đoan nếu sau kiểm tra lại không có chuyện gì thì lập tức xuất viện thì mới dỗ được vú Dung vào ở phòng chăm sóc đặc biệt.



Bất kể kết quả kiểm tra thế nào thì cũng phải hai, ba ngày sau mới có, đến lúc đó đã qua ngày thứ năm đáng sợ đó rồi.



Hai ngày này, Cố Trường Khanh vẫn luôn ở bên vú Dung, cùng bà nói chuyện phiếm, mua đồ bà thích ăn.



Cha Tiểu Minh ở bên nhìn, có lần nói với Lý Giai:



– Trước kia anh vẫn luôn thấy mẹ anh có phần hơi thái quá khi quan tâm đến tiểu thư như vậy nhưng giờ mới biết thì ra mọi thứ đều có nguyên nhân của nó, Cố tiểu thư rất có lòng. Trước kia anh vẫn nghĩ kẻ có tiền mắt mọc trên đỉnh đầu, giờ xem ra đúng là anh chẳng hiểu gì rồi.



Lý Giai nhìn Cố Trường Khanh khắc khẩu với vú Dung vì vịt nướng bà thích ăn, vú Dung thích ăn da nhưng Cố Trường Khanh nói da rất nhiều mỡ, bà không thể ăn, kiên quyết gạt đi chỉ cho bà ăn thịt, vú Dung buồn bực như đứa trẻ con.



Cô không nhịn được mà bật cười, nói:



– Hào môn thiên kim như Trường Khanh cũng thật hiếm thấy… Nhưng dù sao em thấy cô ấy ép bác nhập viện hình như là có hơi quá rồi.



– Đúng thế. Mẹ anh cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa ở đây đắt như vậy, nếu không vì cô ấy ngàn dặm xa xôi đến đây thì anh đã chẳng làm loạn lên với cô ấy.



Cha Tiểu Minh đồng cảm.



– Em cũng thế. Lý Giai bưng miệng cười.



Bên kia, Phùng Tước về nhà, chỉ kịp thay quần áo đã phải vội tham gia yến tiệc với cha.



Đây là tiệc chiêu đãi các công ty nước ngoài mới đến Trung Quốc đầu tư, có rất nhiều quan chức cũng tham gia yến hội lần này.



Mỗi lần có yến tiệc kiểu này, cha Phùng Tước đều dẫn anh theo để anh quen biết thêm nhiều người, rất tốt cho việc học hỏi thêm, đặt nền tảng cho tương lai sau này.



Cha anh nói:



– Lúc trước cha và ông nội đã dạy con là con phải có phẩm chất tốt nhưng từ bây giờ, con phải học thêm những thủ đoạn. Chốn quan trường không hề đơn giản đâu.



Cha Phùng Tước vỗ vỗ vai anh.