Thiên Kim Trở Về
Chương 9 : Ăn tối
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Bốn người, hai trước hai sau bước vào nhà ăn.
Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn Cố Trường Khanh khiêu khích một cái, sau đó trước mặt Cố Trường Khanh, đi đến bên Khổng Khánh Tường, ngẩng đầu làm nũng:
– Chú à, nhà chú đẹp quá, to quá!
Khổng Khánh Tường cười yêu chiều, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái . Ngọc Phân là đứa con đầu tiên của ông, xinh đẹp không cần nói mà còn thông minh lanh lợi, học giỏi, hơn nữa vì không thể nhận cô mà lòng ông luôn có cảm giác mắc nợ, cho nên ông luôn rất yêu thương đứa con gái này.
So ra, với Cố Trường Khanh lại không được thân thiết bằng. Sau khi Cố Trường Khanh sinh ra, ông vẫn luôn bận rộn vì Cố thị, con gái giao lại cho Cố Linh Lung dạy dỗ, rất ít tiếp xúc, thứ hai nữa…
Tuy ông dựa vào Cố gia để phát triển nhưng sự tôn nghiêm của đàn ông luôn khiến ông canh cánh với điều này, ông ghét nhất là nghe mấy lời dựa dẫm vào phụ nữ gì gì đó cho dù không ai dám nói nhưng sự tồn tại của Trường Khanh lại luôn nhắc nhở sự thực này. Cho nên, với đứa con gái này ông rất ít khi gần gũi.
– Con thích nơi này sao? Khổng Khánh Tường cười hỏi con gái.
Khổng Ngọc Phân liếc Cố Trường Khanh rồi nhìn cha cười:
– Thích ạ!
– Chút nữa bảo Trường Khanh đưa con đi thăm quan, nhìn cho quen dần.
Khưu Uyển Di cười bước đến bên Khổng Khánh Tường, ôn nhu nói:
– Khánh Tường, từ từ cũng được, không sao.
Khổng Khánh Tường ngồi xuống vị trí chính vị, thản nhiên nói:
– Chuyện sớm muộn thôi, quen sớm tốt hơn!
Cố Trường Khanh nhìn ông một cái, lời này là nói cho ai nghe?
Khổng Ngọc Phân quên đi nỗi nhục khi nãy, nhìn Cố Trường Khanh cười rất cao hứng:
– Cố tiểu thư, chút nữa phiền em rồi.
Cố Trường Khanh vẫn luôn tươi cười:
– Khách nào đến nhà em cũng đều thích, lúc đi còn lưu luyến cơ.
Nơi này là nhà tôi, cô là khách, cô có thích thì vẫn phải biến!
Khổng Ngọc Phân nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Cố Trường Khanh nhưng lại không thể nói được gì.
Cố Trường Khanh mỉm cười ngồi xuống bên phải cha.
– Em hiểu chuyện như vậy anh cũng yên tâm.
Khổng Khánh Tường nhìn bà cười nói.
Khưu Uyển Di nhìn vẻ ngoài anh tuấn đầy sức quyến rũ của ông mà hoa mắt.
Khổng Ngọc Phân ở một bên nói:
– Nhưng còn phải bảo nó đưa con đi nhìn xung quanh nữa!
Khổng Khánh Tường nhìn con gái:
– Thôi đi, hôm nay tâm tình Trường Khanh có vẻ không tốt, để lần khác rồi tính.
Khổng Ngọc Phân bĩu môi không vui. Khổng Khánh Tường đi đến bên, dịu dàng vỗ vỗ vai Khổng Ngọc Phân:
– Đừng vội, chẳng lâu nữa con sẽ về đây rồi.
Khổng Ngọc Phân nghĩ đến sau này mình cũng sẽ ở đây, sẽ giống như Cố Trường Khanh, sống cuộc sống như công chúa thì mới mỉm cười.
– Đi, anh đưa hai mẹ con đi xem.
Trên lầu hai, Cố Trường Khanh đang tập trung học bài bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười nói truyền từ bên ngoài vào.
Cố Trường Khanh buông sách, đi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm gấm Tô Châu, lạnh lùng nhìn ba người đang tản bộ ở hoa viên.
Tiếng cười đương nhiên là từ Khổng Ngọc Phân vọng lại. Khưu Uyển Di rúc vào lòng Khổng Khánh Tường, mỉm cười nói gì đó, Khổng Khánh Tường vươn tay ôm eo, kéo Khưu Uyển Di vào lòng. Vô cùng thân thiết, không coi ai ra gì.
Cẩu nam nữ!
Cố Trường Khanh nắm chặt rèm cửa sổ.
Lúc này, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên. Cố Trường Khanh lườm ba người kia một cái rồi xoay người đi nhận điện thoại.
– Alo?
Trong điện thoại là một giọng nói hùng hậu:
– Trường Khanh, chú vừa về, cháu thế nào rồi?
Nghe lại giọng nói từ rất lâu, Cố Trường Khanh kìm lòng không đậu nắm chặt điện thoại, nước mắt trào ra.