Thiên Kim Trở Về

Chương 95 : Trở về

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Hai ngày sau, tang lễ của vú Dung được cử hành.



Vú Dung được chôn cất trên sườn núi nhỏ ở sau nhà bà.



Mọi người trong thôn đều đến dự lễ tang của bà.



Lý Giai quỳ gối trước mộ vú Dung, khóc đến chết đi sống lại:



– Là con sai rồi, con không nên ngủ, đáng ra con phải trông bác, là lỗi của con.



Cha Tiểu Minh và mẹ Tiểu Minh khóc rất đau lòng, người trong thôn đều thở dài, nhẹ nhàng an ủi bọn họ.



Cố Trường Khanh quỳ gối bên cạnh Lý Giai, không kêu không khóc, im lặng như không tồn tại vậy.



– Không phải là lỗi của chị, là số mệnh… là số mệnh… số mệnh không thể chống đối được…



Cô bỗng nhiên nói.



Giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ, như sẽ theo gió bay đi.



Lý Giai quay lại ôm lấy Cố Trường Khanh, lớn tiếng khóc:



– Trường Khanh, em khóc đi, em thế này rất đáng sợ, em đau lòng thì cứ khóc đi.



Từ sau khi vú Dung qua đời, đã hai ngày rồi Cố Trường Khanh chẳng ăn chẳng uống gì, người gầy đi rất nhiều, cả ngày chỉ ngẩn người, không khóc cũng chẳng nói chẳng rằng, như thể mất đi linh hồn vậy.



Mọi người đau lòng vì cái chết của vú Dung nhưng lại càng lo lắng cho Cố Trường Khanh.



Giờ khó khăn lắm cô mới chịu mở miệng nói chuyện, Lý Giai sợ cô nín nhịn mãi sẽ thành bệnh, chỉ mong cô khóc được.



Cố Trường Khanh hoảng hốt nhìn ảnh của vú Dung trên bia mộ, trong ảnh, vú Dung cười thật hiền lành, cô như nghe bà đang gọi:



– Tiểu thư, tiểu thư…



– Vú Dung, con ở đây, con ở đây… nhưng… vú đâu rồi…



Cố Trường Khanh thì thào nói.



Vú Dung, con không giữ được chú Văn, cũng không giữ được vú, sớm muộn gì… con cũng không giữ nổi chính mình nữa…



Nhưng đến lúc đó, có phải là con có thể ở bên ông ngoại, mẹ, chú Văn và cả vú nữa? Hình như như vậy cũng chẳng có gì là đáng sợ…



– Trường Khanh… Trường Khanh, em khóc đi!



Lý Giai gào khóc.




– Làm sao thế? Khổng Khánh Tường có chút khẩn trương.



Khổng Ngọc Phân vội nói:



– Còn chẳng phải là vì Cố Trường Khanh, vừa về đã trợn mắt với mẹ khiến mẹ giận.



Khổng Khánh Tường tức giận nhìn Cố Trường Khanh.



Khưu Uyển Di vội nói:



– Cũng không trách Trường Khanh được, nhất định nó nghĩ em lại lừa gạt anh.



Khổng Khánh Tường nhăn mặt, khiển trách:



– Trường Khanh, con nghĩ cha dễ lừa thế sao? Cha đã đưa dì đến bệnh viện kiểm tra rồi, đúng là mang thai được hơn một tháng, về sau con chú ý thái độ của mình, bác sĩ nói ba tháng đầu thai nhi không ổn định, không chịu nổi kích thích, vạn nhất đứa bé vì con mà xảy ra chuyện gì…



Giọng nói đột nhiên lạnh đi:



– Trường Khanh, cha sẽ không tha cho con.



Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều đắc ý nhìn Cố Trường Khanh cười cười.



– Còn nữa, xe cửa con tạm thời cho dì dùng, con có ý kiến gì không?



Tuy là hỏi nhưng ngữ khí lại là ra lệnh.



Cố Trường Khanh nhìn ba người trước mắt, bỗng nhiên trở nên bình thản, cô mỉm cười ngoan hiền:



– Con biết rồi, cha, con không có ý kiến gì.



Ánh mắt cô đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại trên mặt Khổng Khánh Tường, nụ cười bên môi càng sâu:



– Chúc mừng cha!



Có lẽ cô không thể thay đổi vận mệnh, có lẽ cô không sống được quá 24 tuổi nhưng sự tái sinh của cô không phải là vô nghĩa. Sao cô có thể quên tội ác của ba kẻ trước mặt mình?



Còn 9 năm nữa, nếu cô thực sự không chống đối lại được số mệnh thì cô vẫn còn 9 năm. Trong 9 năm này, cô sẽ dùng hết sức, không chút nể tình để hủy hoại bọn họ.



Cho dù là chết thì cô cũng muốn bọn họ phải chết cùng mình.



Ông trời, tôi có thể giao cho ông số mệnh của mình nhưng số mệnh của bọn họ phải nằm trong tay tôi, nếu ông không cho, tôi cũng sẽ cướp đi nó.



Nếu ngay cả chết tôi còn không sợ thì có gì có thể khiến tôi chùn bước?