Thiên Kim Trở Về
Chương 96 : Tâm Tư
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Lý Giai đưa Cố Trường Khanh về phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Cố Trường Khanh mềm nhũn người, đổ ập vào người Lý Giai, Lý Giai hoảng sợ, vội đỡ cô ngồi xuống.
Lý Giai nhìn gương mặt càng lúc càng tái của Cố Trường Khanh, lòng vừa chua xót vừa khó chịu:
– Sao có thể như vậy? Cứ nghĩ đã đuổi được mẹ con nhà kia đi, không ngờ bọn họ lại quay trở lại, nhìn cha em thì có vẻ mọi lỗi lầm trước kia đều xóa bỏ chỉ vì cái thai của Khưu Uyển Di, thế chẳng phải là mọi cố gắng của chúng ta đều uổng phí!
Chuyện đột nhiên thay đổi như vậy khiến Lý Giai vô cùng ủ rũ, lúc trước Khưu Uyển Di không có thực lực đã rất khó đối phó, giờ Khổng Khánh Tường kia lại coi bà ta như bảo bối, có Khổng Khánh Tường làm chỗ dựa, đừng nói là đối phó với bà ta, có tự bảo vệ được mình không cũng là cả một vấn đề rồi.
Người ngoài nhìn vào còn nản lòng, đương sự như Cố Trường Khanh thì sẽ bất lực cỡ nào, nhất là vú Dung lại vừa mới qua đời, đây chẳng khác nào hai đòn trí mạng cùng đánh tới.
Giờ dáng vẻ yếu ớt của cô thực sự khiến người ta đau lòng.
Đứa bé đáng thương, Cố Trường Khanh đáng thương….
Bản năng người mẹ trong Lý Giai trỗi dậy, cô tiến lên ôm Trường Khanh vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
– Trường Khanh, đừng sợ, đừng buồn, cũng đừng chán nản, thất vọng, mặc kệ thế nào chị cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, ủng hộ em, bảo vệ em, tuy rằng sức lực của chị yếu ớt nhưng chị sẽ cố hết sức.
Lý Giai luôn cho rằng mình có trách nhiệm lớn với chuyện Vú Dung qua đời nhưng vú Dung đã chết, đó là sự thật. Nếu vú Dung đã thương yêu Trường Khanh như vậy, vậy sau này cô phải thay vú Dung chăm sóc Cố Trường Khanh thật cẩn thận, coi như là báo đáp vú Dung, bồi thường vú Dung.
Lý Giai còn đang định nói thêm mấy lời an ủi thì bỗng nhiên lại nghe được tiếng cười khẽ truyền đến.
Lý Giai nghi ngờ mình nghe nhầm, vội nhìn Cố Trường Khanh, phát hiện cô đúng là đang cười, rất thoải mái, nào có nửa phần chán ngán, thất vọng gì đâu?
– Trường Khanh, em không sao chứ?
Lý Giai sốt ruột, không phải là đả kích quá lớn chứ? Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn cô:
– Chị xem em có giống như đang buồn khổ không?
Lý Giai cẩn thận nhìn lại, quả thật là không giống nhưng…
– Vừa rồi chẳng phải em đứng cũng không vững sao?
Cố Trường Khanh cười cười:
– Chị thử vài ngày không ăn cơm xem đứng có vững được không?
Nhất là khi nãy cô đã dùng hết sức để đối kháng với Khưu Uyển Di, giờ đương nhiên người nhũn ra.
Cô sờ bụng:
– Em đói quá, chị xuống bếp bảo bọn họ nấu cháo cho em được không?
– Trường Khanh…
Lý Giai mừng rỡ hô lớn, nhất thời kích động, lại ôm cô vào lòng:
– Cuối cùng em cũng chịu ăn rồi, cuối cùng em cũng khôi phục lại. Em có biết em làm chị sợ muốn chết không? Chị chỉ sợ em không chịu nổi đả kích, sợ em sẽ xảy ra chuyện.
Nói xong, nước mắt trào ra.
Cố Trường Khanh thấy cô lo lắng cho mình như vậy, lòng vô cùng cảm động. Vú Dung nói rất đúng, sau này ở bên cạnh cô sẽ có thêm nhiều người quan tâm đến cô, cô sẽ không cô độc.
Cô ôm chặt lấy Lý Giai:
– Lý Giai, xin lỗi chị, bắt chị phải lo lắng cho em rồi.
– Không sao, không sao, chỉ cần em ổn là tốt rồi!
Lý Giai ngẩng đầu cười, trong nụ cười như có ánh lệ.
Cố Trường Khanh vươn tay lau nước mắt cho cô:
– Chị rõ ràng là người lớn mà lại còn thích khóc hơn cả trẻ con như em, đúng là xấu hổ.
Lý Giai nín khóc, mỉm cười:
– Em mà là trẻ con sao. Nào có đứa trẻ nào mạnh mẽ như em…
Cố Trường Khanh kéo cô ngồi xuống, từ tốn nói:
– Lý Giai, thời gian qua em như đi vào ngõ cụt, mặc kệ nghĩ thế nào cũng không thông, lúc đó, em đúng là đã nản lòng thoái chí, thậm chí nghĩ chết đi cho xong…
Nói tới đây, cô ngừng cười, giọng nói hơi trầm xuống:
– Nhưng sự xuất hiện của mẹ con Khưu Uyển Di như sét đánh khiến ngõ cụt lại bị tách đôi thành con đường mới, nói cách khác, thực ra bà ta đã giúp em được một việc lớn.
Hai mắt cô đột nhiên sáng bừng, giống như ánh sao trong màn đêm:
– Bà ta làm cho em hiểu được, em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian và sức lực để đau lòng, buồn bã, dù số mệnh không thể thay đổi thì em vẫn phải cố hết sức!
Lúc về nhà, Khổng Ngọc Phân kéo Khưu Uyển Di vào phòng mình, đóng cửa rồi thì vội hỏi:
– Mẹ, vì sao mẹ lại đưa Cố Trường Khanh ra nước ngoài, thế chẳng phải là quá có lợi cho nó rồi sao. Lúc trước nó đối xử với chúng ta thế nào! Giờ đã có cha làm chỗ dựa cho chúng ta, không nhân cơ hội báo thù, tra tấn nó một chút thì khó mà hết giận được.
Khưu Uyển Di nhìn con gái, cười lạnh:
– Con muốn tra tấn nó thế nào?
– Lấy danh nghĩa đứa nhỏ trong bụng mẹ, cướp đi những thứ nó thích làm cho nó đau lòng, khổ sở thì mới tạm nguôi giận được!
Mắt Khổng Ngọc Phân sáng bừng, dường như đã thấy được sự hoảng sợ của Cố Trường Khanh.
Khưu Uyển Di giận dữ nhéo tay con gái, Khổng Ngọc Phân đau quá hét lớn, ôm tay:
– Mẹ, đau quá!
– Con còn biết đau? Con đúng là thành sẹo rồi thì quên đau! Vì sao đến giờ còn khinh thường nó như vậy?
Khổng Ngọc Phân không phục:
– Chuyện lần trước chẳng phải là Triệu Nghị làm sao? Cha đã tìm được chứng cứ, mẹ, mẹ đừng tung hô người khác tự diệt uy phong của mình được không!
Khưu Uyển Di hít sâu một hơi, bất đắc dĩ gật đầu:
– Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, con cảm thấy gây sự với nó thì chúng ta thắng được sao? Chúng ta có nhược điểm trong tay nó, vạn nhất bức nó quá, nó đem chuyện đó nói ra ngoài thì về sau chúng ta còn sống trong xã hội thượng lưu được nữa sao? Đả kích nó nhưng cũng tự đẩy mình vào, con đúng là ngu xuẩn! Hơn nữa, chuyện sáng nay nếu thực sự thành công, nó chẳng qua chỉ bị cha con đánh vài cái thế còn chúng ta? Mất cả chì lẫn chài! Con thực sự muốn chôn quả bom hẹn giờ này ở bên cạnh?
Bà che bụng, khẽ run run:
– Vừa nghĩ đến chuyện sáng nay người mẹ đã lạnh run. Giờ đứa trẻ này là toàn bộ hi vọng của chúng ta, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai sót! Vì đứa bé này chúng ta mới được quay về, chẳng lẽ con còn muốn bị đuổi ra nữa sao?
Mặt Khổng Ngọc Phân tái mét, cúi đầu.
Một lát sau lại bưng mặt khóc òa:
– Mẹ, con không cam lòng, lúc trước nó làm nhục con như thế, con còn chưa trút giận. Cứ thế để nó có cơ hội trốn ra nước ngoài? Quá đáng ghét!
Khưu Uyển Di cười lạnh:
– Ai nói cho nó ra nước ngoài là vì muốn tốt cho nó! Nó không ở bên cạnh chúng ta, sẩy chân lỡ bước thì chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, hơn nữa nó không ở đây quấy rối, chúng ta có thể yên tâm làm được nhiều việc hơn!
Khổng Ngọc Phân ngừng khóc, lòng đầy hi vọng ngẩng đầu:
– Mẹ, ý của mẹ là…?
Khưu Uyển Di dịu dàng vuốt tóc con gái, sau đó hừ lạnh:
– Giờ con bị thành ra thế này, sao nó có thể sống yên được? Mẹ phải để cho nó còn thê thảm hơn con, như vậy, có lẽ mọi người sẽ quên đi sai lầm của con.
….
Tối hôm đó, trên bàn ăn, Khổng Khánh Tường đề cập đến chuyện này.
– Đi du học? Cha, con mới 15 tuổi! Con rất sợ!
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cha.
Khổng Khánh Tường không nhìn cô, gắp đùi gà vào bát Khưu Uyển Di:
– Sợ cái gì, cha đã thu xếp ổn thỏa cho con rồi, nghe nói nền giáo dục phương Tây rất tốt, như thế sẽ có ích cho con.
Ông ta nói rất hợp tình hợp lý.
Cố Trường Khanh lấy đũa gẩy gẩy cơm trong bát.
Hai năm, lại trước thời hạn hai năm, nhưng có chuyện của Khưu Uyển Di nên Cố Trường Khanh cũng chẳng còn thấy bất ngờ.
Cô nhìn Khưu Uyển Di, Khưu Uyển Di bình tĩnh nhìn lại cô rồi cười cười như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến bà ta vậy.
Cứ thế đưa cô đi. Là sợ sao? Sợ cô thực sự sẽ làm hại đến con của bà ta?
Rất rõ ràng, Khổng Khánh Tường không phải là đang trưng cầu ý kiến của cô:
– Cha đã bảo thư ký tìm trường học cho con rồi, nghe nói trường tư thục của Mỹ rất tốt. Tìm được trường rồi sẽ cho con xuất ngoại!
Cố Trường Khanh cúi đầu khẽ cười.
Đúng thế, cô nghĩ gì thì có gì quan trọng? Đương nhiên cô không bằng được đứa bé chưa chào đời kia, bởi vì trong cảm nhận của Khổng Khánh Tường, cô đã là người không còn giá trị lợi dụng.
– Được ạ! Cố Trường Khanh trả lời.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân nhìn nhau cười. Trong mắt đều là sự độc ác vô cùng.