Thiên La Địa Võng
Chương 17 :
Ngày đăng: 22:44 21/04/20
Cuộc sống Đại học không có khủng khiếp như trung học, rất nhiều màu sắc, chỉ khác ở chỗ lớp học không cố định, ngồi bên cạnh cũng không phải là người mình quen.
Tần Lam Gia không có tham gia hoạt động đoàn hay xã hội, chỉ là do Cao Chính Trữ khi hắn còn học chung rất sôi nổi nên mới tham gia. Nghỉ hè Cao trung tham gia cuộc thi tuy không nhận được tiền thưởng, nhưng vị học trưởng kia lại có vài phần hiếu kỳ với hắn, hai người đó từ suốt ngày cứ bàn tới bàn lui chuyện tham gia tiếp cuộc thi. Có một ngày Cao Chính Trữ gọi điện thoại mời Tần Lam Gia gia nhập với bọn họ. Tần Lam Gia không hay từ chối người khác, huống chi Cao Chính Trữ luôn là người nhiệt tình, căn bản khó làm người ta từ chối, liền đi theo ghi danh. Để tiện bàn việc, học trưởng của Cao Chính Trữ ở bên ngoài thuê phòng, cũng không cần Cao Chính Trữ và Tần Lam Gia chia tiền nhà, cứ để bọn họ trực tiếp vào ở.
Đại học năm 3, Đồ Quang đến thành phố S. Vốn không có qua lại nhiều nên lúc anh ta tới trường Tần Lam Gia rất ngạc nhiên. Vốn so với cậu hơi cao hơn một chút nhưng giống như là người đã thay gân hoán cốt, tóc đen ngắn, ăn mặc đàng hoàng khiến cho người ta không nhìn thẳng được.
“Làm sao vậy Tiểu lớp trưởng, cậu không nhận ra anh đây sao? ” Đồ Quang nhếch môi cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Anh đây thật đau lòng nha. Nếu là tên kia…, cậu khẳng định sẽ nhào vào lòng mà khóc đi.”
Tần Lam Gia không nhịn được nắm chặt quai balô, hắn đương nhiên biết “tên kia” trong miệng Đồ Quang là ai. Là cái người kia bỗng dưng ba năm trước biến mất khỏi cuộc đời hắn, ba năm nay không có tin tức gì. Tần Lam Gia sợ y về tìm mình không được, nên đã dặn dò ba mình không được đổi số điện thoại bàn. Vừa lên năm nhất đại học liền mua điện thoại di động, ôm một tia hi vọng một ngày nào đó sẽ có một dãy số điện thoại từ đất nước khác gọi tới.
Chính là ba năm rồi, không có ai gọi đến. Mặc dù lúc mới đầu có tìm cớ an ủi chính mình —— có lẽ y bị ba y quản nghiêm, có lẽ y có nỗi khổ riêng, nhưng ngày qua ngày, một tí ti hi vọng đã sớm thành tuyệt vọng, tâm lạnh như băng.
Có lẽ mình đối với y, không là gì cả… Cho dù có gì khó xử, nhưng chỉ cần thật sự muốn liên lạc với mình, thì cũng không đến nỗi bặc vô âm tín. Vẫn nhớ mãi không quên chỉ có mình, bị bỏ rơi, lại ngây ngốc chờ đợi, đến bây giờ khi nghe được tên của y vẫn nhịn không được hẫng một nhịp tim, Tần Lam Gia cảm thấy thật bi ai.
“Ai Tiểu lớp trưởng, anh đã nói gì rồi, chọc tới cậu sao? Sao sắc mặt khó coi vậy. ” Tần Lam Gia không biết mặt mình dạng gì, chỉ thấy Đồ Quang nghi ngờ bất đắc dĩ gãi gãi đầu, đưa tay kéo cổ tay của hắn, “Đi, anh mời đi ăn.”
Tần Lam Gia không tự nhiên rút tay về. Hắn cùng Đồ Quang không thân thiết, gặp nhau chỉ vì có quan hệ với Đàm Lăng Việt, hơn 3 năm nay không có qua lại, trừ hằng năm sinh nhật hắn Đồ Quang có gọi điện chúc mừng.
Tần Lam Gia không hiểu tại sao từ đó đến giờ anh ta cứ muốn thân cận mình.
“Khoan, buổi tối còn có tiết… ” Tần Lam Gia nghĩ kiếm cớ thoái thác. Hắn không có thói quen cùng người lạ ở chung, nhất là Đồ Quang, hắn hoàn toàn không biết ứng phó làm sao, người như vậy làm hắn cảm thấy khẩn trương cùng lúng túng.
Đồ Quang không để cho hắn có cơ hội nói chuyện, sờ cằm ngắt lời: “Cậu không muốn biết tin tức của tên kia sao.”
Tần Lam Gia chợt dừng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng tầm mắt Đồ Quang. Mắt kiếng đột nhiên bị người ta tháo xuống, Đồ Quang giơ kính của hắn xoay người nói: “Muốn biết liền đi theo.”
Tần Lam Gia do dự chốc lát, nhìn bóng Đồ Quang càng đi càng xa, rốt cuộc không nhịn được đi theo.
Đồ Quang đưa Tần Lam Gia tới nơi. Nơi này ban đầu cùng Cao Chính Trữ ở chung. Cuộc thi cũng đã kết thúc, nhóm bọn họ cũng đứng thứ hạng không tệ lắm. Về sau Tần Lam Gia không tham gia nữa, định về ký túc xá ở, nhưng học trưởng của Cao Chính Trữ cùng cậu ấy khuyên, có phòng thì ở cùng nhau, dù sao Tần Lam Gia cũng thích như vậy hơn. Chỉ là Tần Lam Gia chủ động chia tiền phòng, còn quét dọn sạch sẽ, lúc ở nhà là người chịu trách nhiệm đồ ăn. Được “hầu hạ ” thoải mái đến như vậy làm sao hai người kia muốn tìm người cùng phòng khác, với lại hợp nhau thì sẽ vui vẻ hòa thuận.
Hai ngày này Cao Chính Trữ cùng học trưởng sau khi đạt giải liền bắt đầu tính chuyện làm ăn, trong phòng chỉ còn lại Tần Lam Gia. Đồ Quang nhìn Tần Lam Gia mở cửa, mời vào, nhìn đồng hồ bất đắc dĩ nói: “Không vào được rồi, phải về thôi, không thì trễ chuyến xe cuối. Ai, thật vất vả hai tên đáng ghét kia mới không có ở đây, thật muốn ở lại, cùng hưởng thụ thế giới hai người với Gia Gia”
“Vậy cứ ở lại a, đâu có ai cắn anh. ” Tần Lam Gia cười đùa.
“Một đêm không về, giám thị sẽ cắn a. Vì tiền đồ tốt đẹp phía trước, anh phải nhịn xuống. ” Đồ Quang vẻ mặt trịnh trọng, vai liền bị đập một quyền.
“Được rồi, khi khác đùa tiếp. Đi nhanh đi, chậm thêm chút nữa là không đón được xe. Đợi khi nào anh được nghỉ, tôi mời anh ăn cơm. ” Tần Lam Gia ngáp một cái, mắt lộ vẻ mỏi mệt.
“Được, nhớ đó, nhưng muốn cậu làm cho ăn” Đồ Quang cười khoát tay, “Đi đây, Gia Gia, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiễn Đồ Quang, Tần Lam Gia đóng cửa, đem balo để trên giá giày, đi thay dép.
Cửa phía sau đột nhiên – vang lên một cái, Tần Lam Gia chần chờ quay đầu nhìn lại. Bên tai lại nghe đến trận gió, một cái bóng chợt nhào tới.
“Đồ… Đồ Quang, là anh sao? Anh đừng có quậy. ” Tần Lam Gia giày bị vướng, không kịp đề phòng bị cái bóng kia bổ nhào ngã xuống đất, kinh hoảng nói.
“Câm miệng! Không được nhắc đến anh ta! ” có một giọng nói khàn khàn bên tai, rõ ràng không phải giọng Đồ Quang. Là một giọng nói xa lạ, nhưng nghe kĩ lại thấy quen thuộc.
“Anh… anh là ai? ” Tần Lam Gia nuốt nước bọt, mở miệng hỏi.
Người phía sau không nói gì, chỉ là càng ôm chặt hơn. Hồi lâu sau, Tần Lam Gia thấy không trả lời mình, bối rối muốn thoát thân, giọng nói kia lại lần nữa vang lên:
“Từ khi nào mà cậu cùng anh ta thân thiết đến thế?!”