Thiên La Địa Võng
Chương 18 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
“Anh…anh rốt cuộc là ai?” Giọng Tần Lam Gia khẽ run lên. Giọng nói bá đạo cực kỳ quen thuộc kia, dán tại bên tai thở ra hơi ấm —— một cái tên bỗng hiện ra trong đầu, nhưng lại không thể gọi thành tên.
Bốn năm nay không một chút tin tức, đột nhiên dùng phương thức này xuất hiện trước mặt hắn, quả thực không thể tin. Hắn sợ một khi gọi tên ra, mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, sẽ lại một lần nữa mất tin tức của y.
“Gia Gia, là tớ, tớ đã trở về. ” người phía sau thở dài một tiếng, lẩm bẩm, “Tớ rất nhớ cậu, Gia Gia, Tớ rất nhớ cậu… Cậu có nhớ tớ không?”
“Lăng Việt, thật sự là cậu sao? ” Tần Lam Gia nghe hắn luôn mồm nói nhớ, trong nháy mắt chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất cùng oán niệm.
Hắn thích Đàm Lăng Việt, những gì tốt nhất hắn đều muốn đem đến cho y. Chính là khi hắn nghĩ 4 năm đại học sẽ rất hạnh phúc, thì người này không chút do dự bỏ đi, ngay cả báo một tiếng bình an cũng không, hiện tại lại còn dám nói nhớ hắn?
“Việc học bận tối mặt, không có thời gian để nhớ” Tần Lam Gia đem mặt chôn trong hai tay, buồn buồn nói.
Hắn không có quan hệ sâu sắc gì với Đàm Lăng Việt, không có khả năng chỉ trích Đàm Lăng Việt bỏ đi, đối với việc y “vứt bỏ” mình như vậy, hắn cũng chỉ có thể oán hận nói một câu. Tần Lam Gia cảm thấy mình thật vô dụng, Đàm Lăng Việt căn bản sẽ không để ý mình có nhớ y hay không.
Không nghĩ tới Đàm Lăng Việt nghe hắn nói xong đột nhiên phẫn hận thở hổn hển, lật người qua, từ trên cao nhìn hắn.
“Cậu không có thời gian nghĩ tới tớ, mà có thời gian đi tản bộ với tên kia, có thời gian liền nấu cơm cho người khác ăn! ” Hai mắt Đàm Lăng Việt ở trong bóng tối sáng rực, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tần Lam Gia tức hận nói.
Tần Lam Gia bị y ép rất không thoải mái, giãy giãy cổ tay, lại rước lấy sức áp nặng hơn, Đàm Lăng Việt không cho hắn thoát thân.
“Lăng Việt, cậu đừng quậy nữa. Cậu rốt cuộc đi theo tớ bao lâu a. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói, “Mau buông.”
“Không buông.” Đàm Lăng Việt không biết tại sao mình bướng bỉnh, không có ý muốn buông tay, ngược lại áp cả người xuống, giang hai cánh tay đem Tần Lam Gia ôm chặt trong ngực.
Tần Lam Gia ở trong bóng tối chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn áp xuống, sau đó bị ôm thật chặt. Cánh tay dài lại có lực ôm chặt đến nỗi hắn hít thở còn thấy khó khăn.
Tần Lam Gia bất đắc dĩ lấy lại, dưới con mắt “Chỉ có con gái mới đi uống thứ đó” đem uống sạch sẽ.
Ăn xong bữa sáng, Tần Lam Gia đứng dậy thu dọn chén dĩa, giọng Đàm Lăng Việt từ sau truyền đến: “Gia Gia, hôm nay không lên lớp sao?”
“Năm tư rồi, căn bản không có lên lớp. Tớ hôm nay không ra ngoài, ở nhà với cậu. ” Tần Lam Gia tay chân nhanh lẹ rửa chén.
Đàm Lăng Việt đi tới, vươn tay nói: “Gia Gia, tớ giúp cậu rửa.”
Tần Lam Gia nhìn thoáng tay y, không khỏi nghi ngờ việc y làm được việc nhà, đẩy ra nói: “Không cần, cậu đứng ngốc một bên là được, tớ làm một mình được rồi.”
Đàm Lăng Việt đàng hoàng đáp một tiếng, cũng không đi khỏi Tần Lam Gia, ngồi kế bên mở miệng hỏi: “Gia Gia, cậu không hỏi tớ đã xảy ra chuyện gì à.”
“Cậu không muốn nói, tớ hỏi cũng vậy thôi. ” Tần Lam Gia đem bát đũa đã rửa sạch úp lên, trả lời, ” Mặc kệ chuyện gì xảy ra, Đàm Lăng Việt cậu mãi là bạn tốt của tớ.”
Đàm Lăng Việt từ phía sau ôm cổ Tần Lam Gia, miệng ở trên cổ hắn cọ co, một bên la lớn: “Gia Gia, cậu thật là một chút cũng không thay đổi. Cậu vĩnh viễn là hảo huynh đệ của tớ, vĩnh viễn không thay đổi!”
Tần Lam Gia bởi vì y đột nhiên thân mật mà khẩn trương ngừng hô hấp, kiểu này giống như loại động tác mập mờ của tình nhân, Tần Lam Gia thấy ngực mình trái tim như nhảy loạn. Hết lần này tới lần khác không chút cố kỵ mà thân mật, vậy mà cứ đòi làm bạn bè, có ai gặp qua kiểu bạn bè mà suốt ngày ôm hôn hun hít chưa?
Tần Lam Gia đã sớm biết Đàm Lăng Việt hành động khác người, nhiều khi hành động không suy nghĩ, chỉ có thể tận lực làm trái tim ổn định, nhưng lại không cản được hơi nóng trên mặt.
Đàm Lăng Việt vẫn giống như bình thường, ôm không buông tay, đến khi chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bên tai vang lên hai tiếng chuông, người ngoài cửa hình như chờ không được liền gõ cửa: “Lam Gia, mau tới mở cửa, tớ về rồi!”