Thiên La Địa Võng
Chương 29 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Lam Gia bị chuông báo thức rung trời đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng đưa tay mò mẫm, muốn đem đồng hồ báo thức tắt đi, mí mắt sụp xuống, giờ phút này cũng không nâng nổi mắt. Liên tục thí nghiệm mấy ngày, hơn nữa vì Đàm Lăng Việt lo được lo mất, Tần Lam Gia đã sớm cảm thấy thân thể vượt quá giới hạn.
Tay còn chưa có tìm được đồng hồ báo thức, âm thanh đã ngừng. Tần Lam Gia thấy kỳ quái, vừa định mở mắt nhìn một chút, lại bị một bàn tay ấm áp đè xuống.
“Cậu không phải nói hôm nay không đến trường sao? Dậy sớm như vậy, ngủ tiếp một lúc đi, nhìn cậu mấy ngày qua không có chút tinh thần.”
Thanh âm Đàm Lăng Việt ở bên tai vang lên, trên da có thể cảm nhận được hô hấp của y, Tần Lam Gia lúc này mới phát hiện phía sau còn có một người, đầu óc mờ mịt thoáng cái thanh tỉnh.
“Cậu tại sao lại ở chỗ này. ” Tần Lam Gia xoay người liền đối mặt với khuôn mặt của Đàm Lăng Việt, hai mắt trợn tròn hỏi.
“Làm sao nha, ngày hôm qua tớ giúp cậu xoa dạ dày xoa đến quá nửa đêm, ngủ cùng một chút cũng không cho a.” Đàm Lăng Việt ngáp một cái, một tay đem Tần Lam Gia kéo về chỗ cũ, “Trời còn sớm, ngủ tiếp một chút đi.”
Tần Lam Gia nằm trở lại, lúc này mới nhớ đến tối hôm qua mình ngủ thiếp đi, người này thế nhưng không có trở về phòng của y.
Bất quá cũng không phải là lần đầu tiên, Tần Lam Gia khẽ thở dài một cái, nhắm đôi mắt khẽ chua xót, chuẩn bị ngủ tiếp lại cảm giác phía sau Đàm Lăng Việt đem mặt cọ ở sau gáy hắn, hai tay hai chân ôm lấy hắn. Giống như lúc cao trung vậy, quả thực là đem thân thể người khác trở thành món đồ chơi của riêng mình.
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ, bất kể là đối với mình, hay là Đàm Lăng Việt.
Tần Lam Gia cảm thấy, cảnh tượng hai người như vậy đã không còn trong phạm vi “bình thường”, ít nhất hắn cùng Đồ Quang và Cao Chính Trữ chưa từng ôm nhau ngủ chung một chỗ. Chỉ là Đàm Lăng Việt lại cảm thấy rất bình thường, rất thản nhiên, hắn cũng chỉ có thể nơm nớp lo sợ hưởng thụ thân mật của y.
Không lâu lắm cơn buồn ngủ liền nhanh chóng trở lại, mền nhẹ chăn êm, còn có hơi nóng của Đàm Lăng Việt, tình cảnh như vậy làm cho Tần Lam Gia cảm thấy hết sức thoải mái, bắt đầu nửa mê nửa tỉnh.
Chẳng qua chút yên tĩnh như vậy không kéo dài được mấy phút đồng hồ, chuông cửa đột nhiên từ bên ngoài vang lên, một tiếng lại theo một tiếng nôn nóng, phong cách như vậy dường như quen quen…
“Đương” một tiếng giòn vang, đưa Tần Lam Gia từ trong thất thần thức tỉnh, nhất thời có chút u mê nhìn dưới chân.
Đàm Lăng Việt vẻ mặt lo lắng vọt vào, thấy con dao dưới chân Tần Lam Gia, mấy bước vượt qua kéo Tần Lam Gia vội vàng nói: “Gia Gia, sao cậu không cẩn thận như vậy a, có bị thương chỗ nào hay không?”
“Tớ không sao, không cẩn thận đụng phải cán dao… ” Tần Lam Gia lắc đầu.
“Cậu đừng làm điểm tâm nữa, cậu xem mắt cậu quầng thâm, mệt mỏi thành như vậy. Dạ dày cậu còn đau không? Mau trở về tiếp tục ngủ đi, hôm nay điểm tâm tớ chuẩn bị. ” Đàm Lăng Việt tắt bếp, đóng kín gas, lôi Tần Lam Gia vào phòng ngủ.
Đi ngang qua Amy đứng ở ngoài cửa phòng bếp, Đàm Lăng Việt vẫy vẫy tay nói với nàng: “Amy, anh hôm nay phải ở nhà chiếu cố Gia Gia, em hoặc là ở lại im lặng, hoặc là tự mình đi chơi. Đừng mới sáng sớm đã ồn ào, giữ yên lặng!”
Tần Lam Gia cảm thấy hai đạo tầm mắt mãnh liệt bắn về phía mình, lại thoáng cái dời đi.
Thanh âm Amy mang theo một tia không vui: “Lăng, hắn là bạn cùng phòng của anh, cũng không phải là vợ anh, anh không cảm thấy các người quá kỳ quái sao? Quá không bình thường!”
Tần Lam Gia cảm thấy trái tim trong lồng ngực mãnh liệt nhảy lên, cổ họng từng đợt khàn đặc, quả tim xẹt qua, hơi thở lạnh như băng.
Đây là nhận xét mà hắn sợ nhất, ngôn từ đáng sợ nhất, lúc từ trong miệng người khác nghe được, so với hắn tưởng tượng càng đau đớn hơn.
“Em mới kỳ quái, em mới không bình thường. ” Đàm Lăng Việt không phát giác gì phản ứng lại, “Hiện tại mới sáu giờ rưỡi a, lại ầm ĩ nữa sẽ đem em ném ra ngoài. ” vừa nói liền kéo Tần Lam Gia tiếp tục đi vào phòng ngủ.
Tần Lam Gia khẽ cúi đầu, sau lưng tựa hồ có thể cảm giác được hai đạo ánh mắt không bình thường, đứng ngồi không yên.