Thiên La Địa Võng

Chương 51 :

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


Đồ Quang đi theo Tần Lam Gia về chỗ ở thì trời vừa rạng sáng. Tần Lam Gia cởi áo khoác xuống bỏ trên ghế sô pha, bất đắc dĩ nói: “Lại trễ thế này, anh ngày ngày bị hành hạ như thế thật không sao à.”



Đồ Quang hai mắt đỏ vì thiếu ngủ, cười cười nói: “Anh chính là thích, anh thích chịu đựng a.”



“Vậy làm sao bây giờ, đã trễ thế này… ” Tần Lam Gia lẩm bẩm, chân mày hơi nhíu lại.



Nếu như là bằng hữu bình thường mà nói…, trễ thế này như thế nào cũng muốn ở lại. Chính là Đồ Quang có ý muốn theo đuổi hắn rõ ràng như vậy, hắn nếu đã vô tình, thì không nên làm ra cử chỉ mập mờ hoặc ám hiệu.



Hi vọng như có như không, cuối cùng rồi cũng bị quyết đoán vứt bỏ, cảm giác như vậy có bao nhiêu thống khổ, hắn so với bất kỳ ai khác đều hiểu rõ ràng.



“Gia Gia, anh đều đã như vậy, em cho anh ở lại một buổi đi. ” Đồ Quang đột nhiên mở miệng nói, trên mặt mang theo nụ cười.



“Nếu mệt mỏi như vậy cũng không cần phải ngày ngày chờ tôi tan việc a. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói.



“Anh nói anh chính là thích chiếu cố em. ” Đồ Quang không chút nào che dấu ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trên ghế sô pha, “Anh chỉ là muốn mượn ghế sô pha ngủ một buổi, em không cần lo lắng anh có thể thừa cơ lợi dụng.”



Tần Lam Gia khẽ thở dài một hơi, gãi gãi đầu nói: “Anh tội gì a…Anh không cần ngủ sô pha, ghế nhỏ như vậy, ngủ không thoải mái. Tôi lấy nệm xuống cho anh ngủ.”



Đồ Quang đi theo Tần Lam Gia vào phòng ngủ, nhìn Tần Lam Gia khom lưng dọn dẹp đồ trên giường, cười cười nói: “Lam Gia, anh nằm vùng mấy năm kia, mỗi một ngày đều rất đau khổ. Anh biết anh tổn thương em, lại không thể liên lạc với em, không thể hướng em giải thích. Cái loại cảm giác này, thật sự không thể tiếp thu nỗi. Cho nên anh hiện tại chỉ là muốn nhìn thấy cậu ở trước mắt vui vẻ, dù mệt mỏi cũng thấy vui vẻ.”
“Lăng Việt? Làm sao cậu … ” Tần Lam Gia lầm bầm mở miệng nói, không biết y làm sao tìm được nơi này. Lúc này y hẳn là đang cùng tân hôn thê tử hưởng tuần trăng mật mới đúng a.



“Tần Lam Gia, cậu! Cậu chính là muốn tôi tức chết có phải hay không!!! ” Đàm Lăng Việt nổi cơn thịnh nộ cao giọng quở mắng, nặng nề đóng sầm cửa phía sau lưng.



Tần Lam Gia không hiểu gì nhìn y, nghi ngờ lửa giận của y từ đâu tới mà lớn như vậy. Nếu nói, nên tức giận chính là mình mới đúng chứ…



Đàm Lăng Việt lại một tay kéo hắn dậy, lúc tới gần mới nhận thấy trên người y mang theo hơi thở rét lạnh.



“Cậu xem cậu là cái dạng gì! Một đại nam nhân làm ra loại bộ dáng này không cảm thấy thẹn sao? ” Đàm Lăng Việt dùng sức kéo áo ngủ hắn, thô lỗ vặn cánh tay hắn, đem hắn đẩy tới phòng khách.



Y nhíu chặt chân mày đánh giá khắp nơi một phen, thấy trên bàn bày biện bát đũa, lại đột nhiên giận dữ tàn nhẫn đạp ghế sô pha một cước, dùng vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Tần Lam Gia.



“Đồ Quang ở nơi này có phải hay không. ” thanh âm của hắn mang theo vẻ bình tĩnh mà nguy hiểm.



Tần Lam Gia bởi vì sự xuất hiện đột ngột cùng liên tiếp tức giận của y nghi ngờ, bất quá bây giờ hiển nhiên không phải là lúc để hỏi lí do, chỉ có thể trả lời: “Y tối hôm qua ở nơi này, bởi vì quá mệt…”



Đàm Lăng Việt dường như cũng không muốn nghe câu trả lời của hắn, phiền não đi tới đi lui, vẻ mặt muốn đánh người đến gần Tần Lam Gia, rồi lại cứng rắn dừng cách hắn nửa thước, nặng nề thở hào hển, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Cậu không làm không được sao? Cậu một chữ cũng không lưu lại liền chơi trò mất tích, cậu có biết hay không tôi lo lắng bao nhiêu? Tôi cả ngày cả đêm đi tìm cậu lâu như vậy, thật vất vả mới tìm được, ở bên ngoài ngồi xổm hơn nửa đêm không dám đánh thức cậu. Kết quả sáng sớm cậu liền cho tôi xem một màn đưa nam nhân ra khỏi phòng!!! A?”