Thiên La Địa Võng

Chương 52 :

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


“Cậu đang ở đây nói bậy bạ gì đó a, Đồ Quang cùng tớ không có… ” Tần Lam Gia trừng lớn hai mắt giải thích.



“Cậu lại dám gạt tôi! ” Đàm Lăng Việt quát to một tiếng cắt lời hắn, giống như không biết nên làm sao phát tiết cái tức giận này, bực bội khó chịu. Tần Lam Gia muốn mở miệng, Đàm Lăng Việt lại không cho hắn giải thích, “Lần trước cũng như vậy, tại sao lúc tôi không nhìn thấy cậu, cậu liền cùng y trộn chung một chỗ! Đừng cho là tôi không biết tâm tư Đồ Quang đối với cậu, cậu dám nói cậu cùng Đồ Quang cái gì cũng không xảy ra?”.



“Thật không có cái gì… ” Tần Lam Gia mệt mỏi nói.



“Cậu muốn tôi làm sao tin tưởng? ” Đàm Lăng Việt hầm hầm nắm tay đập một phát lên ghế sô pha.



Tần Lam Gia vốn buồn ngủ lại mệt mỏi, đang êm đẹp lại bị hỏi tội, dù là tượng đất cũng không còn kiên nhẫn, thật sự không có tinh lực ứng phó Đàm Lăng Việt cố tình gây sự.



“Cậu nói có thì có đi, tớ hảo mệt, tớ muốn đi ngủ, có lời gì sau này hãy nói.”



Đàm Lăng Việt kéo Tần Lam Gia muốn đi vào phòng ngủ lại, sắc mặt âm trầm sắp chảy ra nước.



“Thế nào, hiện tại cậu lại thừa nhận? Mệt mỏi? Sáng sớm làm gì mà mệt mỏi? Cậu còn dám nói không có gì? Để cho tên đó hôn, để cho tên đó thượng cậu có phải hay không?” Đàm Lăng Việt giận điên lên, không lựa lời cả giận nói.



Tần Lam Gia chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, trong nháy mắt bị tức giận xông váng cả đầu, đợi đến lúc thanh tỉnh lại, quả đấm của mình đã chào hỏi lên trên mặt Đàm Lăng Việt.



Đàm Lăng Việt quay đầu, khóe miệng rách da, vẻ mặt buồn bã thê lương nhìn Tần Lam Gia.
Tần Lam Gia ngẩn ra, bị Đàm Lăng Việt làm cho đầu óc đảo loạn lại nhớ tới vấn đề ban đầu.



“Chính là, cậu bị hồ đồ sao. Nếu chỉ bởi vì như vậy mà cùng tớ ở chung một chỗ, khẳng định cậu sẽ phải hối hận. Tớ là nam nhân a, cậu sẽ hôn tớ ư, cậu sẽ muốn cùng tớ ân ái sao? Nếu như cậu không làm được —— “



“Ai nói tớ không được?! ” Đàm Lăng Việt tức giận cắt lời Tần Lam Gia…, chợt đứng dậy đem Tần Lam Gia đẩy ngã ở trên ghế sô pha.



Khuôn mặt dựa sát đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, Tần Lam Gia yên lặng nhìn Đàm Lăng Việt, không tự chủ nín thở.



Hắn rất khẩn trương, chỉ là Đàm Lăng Việt so với hắn càng khẩn trương hơn, hai người cách nhau một tầng quần áo, hắn dường như có thể cảm nhận được tiết tấu trái tim Đàm Lăng Việt đang cuồng loạn.



Trước kia cũng không phải là không có lúc thân mật như vậy, chẳng qua là khi đó căn bản không mang theo bất kỳ tình sắc nào, chỉ là đơn thuần mà muốn hôn.



Vừa nghĩ tới hành động tiếp theo đại biểu ý nghĩa và hành động ám chỉ, chưa bao giờ cảm giác xấu hổ lại trong nháy mắt lại lan ra toàn thân.



Đàm Lăng Việt nhìn Tần Lam Gia thật lâu, lâu đến mức Tần Lam Gia cho rằng y đã hối hận, Đàm Lăng Việt lại đột nhiên cúi đầu xuống, có chút chậm chạp đem môi nhẹ in lên môi của hắn.



Có một chút chần chờ cùng một chút dò xét, mềm nhẹ như lông vũ quét qua. Tần Lam Gia đột nhiên sợ Đàm Lăng Việt sau khi thử qua mới cảm thấy không thể tiếp nhận, nói như vậy mình thật quá thật đáng buồn. Thân thể bị ngăn chặn hơi động một chút, muốn giãy dụa, Đàm Lăng Việt lại dùng khí lực ngăn cản hắn động đậy, không cho hắn chạy trốn, thử dò xét vươn ra đầu lưỡi, mở ra hàm răng của hắn.