Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Thần trí từ trong bóng đêm dần dần tỉnh lại, có cái gì đó bảo anh phải kiên quyết chống cự, tiếp theo, bên tai mờ hồ nghe thấy những tiếc bước chân luân phiên nối gót nhau, tiếng bàn bạc, còn có đủ loại tiếng chuông kì quái. Niếp Hành Phong chậm rãi ngẩng đầu, sau khi mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng, đầu tiên nhìn đến đồng hồ điện tử treo tường ở xa xa đang hiển thị thời gian là chín giờ sáng. Anh đang ngồi trên một cái ghế tựa ở hành lang, có rất nhiều người đi qua đi lại vội vội vàng vàng trên hành lang, không khí tràn đầy mùi nước khử trùng – anh chính là đang ở phòng cứu thương của bệnh viện.



Niếp Hành Phong cử động đầu, không bị băng bó, cũng không cảm thấy đau đớn, hồi ức mờ mịt trong nháy máy nhưng rất nhanh liền nhớ ra cảnh Cố Tử Triều bị người tập kích, vội vàng chạy đến chỗ phòng cấp cứu.



Hóa ra anh được người ta đưa đến trung tâm cấp cứu, còn hôn mê rất lâu, nhưng may mà không có chuyện gì, mong là Cố Tử Triều cũng có thể bình an như anh.



Niếp Hành Phong đi hết một vòng các phòng cấp cứu ở đây nhưng không nhìn thấy Cố Tử Triều đâu. Mỗi gian phòng đều chật kín người, hộ sĩ bận rộn chiếu cố bệnh nhân cấp cứu, toàn bộ không gian ngập tràn một không khí căng thẳng, không có ai thèm để ý đến anh, anh đành phải giơ tay ngăn trước mặt một cô hộ sĩ đang đi tới.



” Xin hỏi…”



Cánh tay vươn ra của anh xuyên qua người cô hộ sĩ, Niếp Hành Phong vẫn không kịp phản ứng liền thấy người hộ sĩ trực tiếp đi xuyên qua người anh, anh vội vàng quay đầu kinh ngạc nhìn bóng hình đối phương xa dần.



Đằng sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một đám hộ sĩ đẩy xe bệnh đối diện hành lang đi tới, mọi người đều xuyên qua Niếp Hành Phong, dường như anh là không khí, chỉ tồn tại trong hư vô.



Tại sao lại có thể như thế này!? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy!?



Một nỗi sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện xâm chiếm lấy đầu óc của Niếp Hành Phong, anh hoảng sợ nhìn bản thân, dường như không thấy gì kì lạ, nhưng… anh ngẩng đầu, nhìn cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, sau đó kinh hoàng phát hiện trên cửa sổ không phản chiếu lại hình ảnh của mình.



Anh chết rồi sao? Hay là hồn bị thoát ra? Hoặc là…



Não một mảng hỗn loạn, Niếp Hành Phong cẩn thận ngẫm lại những chương trình kỳ bí xem gần đây, nhưng cũng không tìm thấy cái gì hữu dụng với bản thân.



Suy nghĩ chuyển về quá khứ, từ lúc anh bị đánh ngất, đến lúc chẳng hiểu sao lại ngủ ở hành lang bệnh viện, khoảng thời gian đó nhất định phải xảy ra cái gì đó, nếu anh có thể biết được, nói không chừng còn có thể giải quyết mấy hiện tượng kỳ lạ xảy ra lúc trước, bởi vậy anh nhất định phải tìm thấy Cố Tử Triều hoặc cái người đã mang anh đến bệnh viện.



Niếp Hành Phong chạy lung tung trên hành lang, tất cả mọi người đều đi xuyên qua anh, sau một hồi hoảng loạn tìm kiếm, anh dừng lại trước một gian phòng bệnh, xuyên qua lớp thủy tinh, anh nhìn thấy người nằm bên trong – chính là cơ thể của bản thân, em trai, Tiểu Ly, còn có viên cảnh sát mới gặp một lần Ngụy Chính Nghĩa, anh vội vàng chạy vào.



Trên người anh cắm đủ loại máy móc trị liệu, máy biểu thị nhịp tim hiện lên những đường gợn sóng mỏng manh, chứng minh tính mạng anh vẫn còn – vậy tức là anh chưa chết, chỉ là đang ở trong trạng thái sống thực vật, nói thần bí một chút thì là anh đang du hồn.



” Bác sĩ không nói chủ tịch bao giờ tỉnh lại sao?” Ngụy Chính Nghĩa hỏi.



Niếp Duệ Đình lắc đầu, nhưng khiến anh ngạc nhiên là biểu tình của đứa em lại không quá lo lắng, Tiểu Ly cũng cúi đầu đùa nghịch với con mèo ở trong tay, dường như mọi người đều không để trong lòng việc anh xảy ra chuyện.



Thật đúng là không có lương tâm!



” Lại nói, cảnh cục như của Niếp gia mở ra, án kiện tôi sắp xếp một nửa đều là có liên quan đến chủ tịch.” Ngụy Chính Nghĩa nhún vai, hường Niếp Duệ Đình cười nói: ” Chủ tịch không tỉnh lại, khẩu cung cũng không thu được, nếu sư phụ còn ở đây thì tốt, sư phụ nhất định sẽ có cách.”



” Yên tâm đi, đây cũng không phải lần đầu, anh cả ngủ một hồi rất nhanh liền tinh lại, đến lúc đó thì tiếp tục lấy khẩu cung.”



” Nói ra cũng là, lần trước tai nạn xe nghiêm trọng như vậy mà da tóc chủ tịch cũng không làm sao, lần này có một gậy tính là gì chứ?” Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục cười.



Tại nạn xe nghiêm trọng? Niếp Hành Phong cau mày, tai nạn lần trước ông nội bảo chỉ là một vụ va chạm nhỏ…



Cũng may ông nội đi du lịch rồi, bằng không nhất định sẽ lo lắng.” Hoắc Ly vỗ vỗ ngực, ” Cứ để em lưu lại chiếu cố cho Niếp đại ca.”



” Không cần đâu.” Niếp Duệ Đình nói: ” Nếu anh cả chỉ là ngủ một chút, ở cùng hay không cũng như nhau. Thực ra theo như anh thấy, mấy loại máy móc này cũng không cần dùng đến, quỷ mới biết lần này anh cả lại xuyên qua đâu.”



Tiểu tử chết tiệt, một chút cũng không quan tâm đến tính mạnh của anh, Niếp Hành Phong tức giận ném cho Niếp Duệ Đình một cái tát, nhưng rất hiển nhiên, động tác của anh chẳng hề ảnh hưởng đến Niếp Duệ Đình.



Gió lạnh thổi qua, Nhan Khai chau mày, đôi mắt lạnh lùng hướng đến trên người Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong vội vàng hỏi: ” Cậu có thể nhìn thấy tôi không?” Nhan Khai là quỷ, anh là linh hồn, cũng xem như cùng một họ, có thể nhìn thấy anh cũng không có gì là lạ.



Nhưng thật đáng tiếc, đối với sự tồn tại của anh Nhan Khai hoàn toàn không biết, đem ánh mắt chuyển qua một bên, Niếp Duệ Đình lại đột nhiên buồn rầu cau mày, tránh khỏi Ngụy Chính Nghĩa, nhỏ giọng nói với Nhan Khai: ” Nếu anh nhìn thấy linh hồn của anh trai tôi, xin anh nói với anh ấy sớm chút hồi hồn, nếu như anh ấy vẫn cứ muốn mượn cơ hội nghỉ ngơi dài hạn, một mình tôi quản lý công ty rất khổ cực nha.”



” Bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn ấy đi.” Nhan Khai lạnh lùng nói: ” Rời đi là chân thân của chủ nhân, không phải là linh hồn bình thường, tôi nhìn không được.”



Nói hết chuyện quỷ quái này đến chuyện quỷ quái khác, Niếp Hành Phong nửa chữ cũng không hiểu, chỉ có thể bay đến trước mặt Tiểu Bạch. Tai mèo của Tiểu Bạch động mấy cái, nhưng cũng lập tức cụp xuống, không có chút phản ứng với sự tồn tại của anh.



Là sai nói mèo đen thông linh? Sau mấy lần cố gắng tiếp xúc với Tiểu Bạch đều thất bại, Niếp Hành Phong cười cười tự giễu, anh cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện, ở đây không có ai có thể nhìn thấy anh.



” Tôi đi xem bác sĩ Cố, nếu mọi người có tin gì nhớ phải báo cho tôi ngay đấy.” Ngụy Chính Nghĩa cáo từ rời đi.



” Theo kinh nghiệm trước đây, trong một khoảng thời gian ngắn chủ tịch không thể hồi hồn.” Tiểu Bạch lười biếng ngẩng đầu, cố ý nhắc nhở, nhưng Ngụy Chính Nghĩa đã rời khỏi không thể nghe thấy.



Niếp Duệ Đình lại nghe thấy rất rõ ràng, quay đầu lại, mặt tái mét hỏi Nhan Khai ” Anh nói cho tôi biết, tại sao một con mèo lại có thể biết nói?”



Đứa em ngu ngốc, so sánh với việc mèo có thể nói chuyện, cả ngày đều bị quỷ bám không phải đáng sợ hơn hay sao?




” Nếu không thành kính chút, nhỡ may làm tổ sư gia nổi giận sẽ thu lại pháp lực của anh nha.”



Trương Huyền thắp hương xong liền chạy vào phòng ngủ, Niếp Hành Phong cũng vào theo, nhìn thấy cậu lôi từ giường ra một cái va li tài liệu rất to, cúi đầu chăm chú tìm kiếm sách ở bên trong, vừa tìm vừa nói: ” Chủ tịch tình trạng của anh thật phiền toái nha, không giống với những linh hồn trước đây tôi nhìn thấy, vừa giống linh hồn thoát ra lại vừa không giống, nói chết thì rõ ràng chưa chết, tôi cần phải nhanh chóng đưa anh hồi hồn, bằng không người nhà anh nhất định sẽ rất lo lắng a.”



Bọn họ đều rất yên tâm, nghĩ đến phản ứng của đứa em, Niếp Hành Phong vừa tức giận vừa buồn cười.



Trương Huyền chìm trong đống sách tìm kiếm hơn nửa tiếng, Niếp Hành Phong ngồi bên cạnh nhìn rất nhàm chám, cuối cùng không nhịn được nói: ” Hồi hồn cứ từ từ tính, cậu có khẩu quyết nào có thể biến thôi thành thực thể không?”



Anh thực sự không chịu nổi cái trạng thái lơ lửng này, ngoài Trương Huyền ra, anh không có cách nào tiếp xúc với vật khác, thêm chút nữa chắc anh điên mất.



” Khẩu quyết? ”



Trương Huyền vò đầu, khẩu quyết hẳn là có nhưng cậu không nghĩ ra. Đương nhiên, không nghĩ ra được cũng không dám nói với Niếp Hành Phong, bật ngón tay một cái nói: ” Không có, nhưng tôi có nước bùa, anh chờ một chút.”



Không lâu sau, một bát nước bùa xuất hiện trước mặt Niếp Hành Phong, nhìn trong bát là một thứ dung dịch đen xám kì dị, lại nhớ về kí ức không mấy vui vẻ thời bé, Niếp Hành Phong cau mày: ” Cái thứ này của cậu uống được không vậy?”



” Tuyệt đối không có vấn đề gì! ” Trương Huyền thề thốt đảm bảo.



Nghe mấy câu nói Niếp Hành Phong cũng đành tin uống vào thứ nước bùa của Trương Huyền.



Mười lăm phút sau, một hồi tiếng nôn mửa từ trong nhà vệ sinh truyền ra, cùng với đó là tiếng xả nước không ngừng, Trương Huyền dựa lên sô pha nhàn nhã xem ti vi, đối với nơi phát ra âm thanh kia làm như không nghe thấy.



Lại mười lăm phút nữa trôi qua, Niếp Hành Phong cuối cùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh, người khom xuống như nửa cây cung, sắc mặt tái xám, Trương Huyền chạy đến dìu anh ngồi xuống hỏi: ” Tốt chút nào chưa? Chủ tịch anh đừng tức giận, tôi cũng không cố ý mà, không phải là sai sót gì lớn mà chỉ là nôn mửa nhẹ thôi, không có chuyện gì a.”



Chỉ là nôn mửa nhẹ? Anh gần như sắp nôn cả túi mật ra ngoài luôn rồi. Niếp Hành Phong nằm trên sô pha hữu khí vô lực nghĩ, phải chăng kiếp trước mình đã làm chuyện gì ác nên kiếp này mới đen đủi gặp phải tiểu thần côn hạng ba này.



Trương Huyền bên cạnh bắt đầu lảm nhảm: ” Anh xem, anh không phải đã có thể tiếp xúc với vật thể khác rồi sao? Mặc dù anh vẫn chưa hoàn toàn thành thật thể, nhưng không sao, tôi lại tiếp tục giúp anh điều chế thuốc, lần này bảo đảm anh uống xong lập tức hiện hình.”



” Trương Huyền.” giương mắt nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong gằn từng chữ ” Cả đời này của tôi nếu còn uống bất kì thứ nước bùa gì của cậu thì tôi sẽ mang họ cậu luôn.”



Trương Huyền nháy nháy mắt ” Này, lời thề này anh nói có phải quá độc không? Nếu muốn hồi hồn cũng phải uống nước bùa thì sao? ”



Không thèm để ý tới cậu, nói thật ra là không còn sức để để ý, Niếp Hành Phong nhắm mắt lại, nằm trên sô pha nghỉ ngơi, cũng may Trương Huyền không tiếp tục khiến anh khó chịu nữa nói ” Tôi đói rồi, đi nấu cơm đã, hồi hồn cũng để ăn cơm xong rồi tính.”



Trương Huyền hừ nhẹ một cái rồi chạy vào bếp nấu cơm, một lúc sau, một mùi thơm mê người truyền đến, cậu hỏi: ” Chủ tịch, cơm tôi nấu anh có ăn không? ”



Du hồn thì không cần ăn cơm sao? Nếu không đói Niếp Hành Phong đã cự tuyệt rồi.



Thức ăn rất nhanh liền được bày lên bàn, mì nấu đơn giản cùng với hai đĩa dưa muối, Trương Huyền ngồi xuống ăn cơm, Niếp Hành Phong chậm chạp đi đến, ngồi xuống trước mặt cậu hỏi: ” Cậu không cần đi làm à? ”



” Cần nha, nhưng nghề nghiệp của chúng tôi có đội co dãn thời gian rất lớn, không cần ngày ngày đều phải đến báo danh, vừa hay tôi cũng mới giải quyết xong một án, định chiều sẽ viết báo cáo sáng mai gửi ông chủ.”



Trương Huyền chạy vào phòng bếp múc một bát mì lớn bê đến trước mặt Niếp Hành Phong ” Anh có cảm giác, có nhiệt độ cơ thể, rất khác so với những linh hồn bình thường khác, vì vậy cũng sẽ bị tiêu hao sinh lực, thế nên trước ăn một chút giữ gìn thể lực nha.”



Bên trên có đặt một quả trứng trần nhìn rất ngon, lại dưới ánh mắt xanh lam chăm chú của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không kìm được liền cầm đũa bắt đầu ăn.



Trương Huyền cười, mắt uốn thành hình trăng lưỡi liềm hỏi: ” Vị không tồi nha?”



” Rất ngon, nhìn không ra cậu cũng biết nấu ăn đấy.”



” Nếu liên tục ba tháng anh phải ăn mì nấu thì cũng có thể nấu rất ngon nha.”



” Hả?”



” Không có gì, ăn nào ăn nào.”



Ăn xong, Niếp Hành Phong mang bát đũa vào phòng bếp rửa, Trương Huyền ngăn cản ” Anh là tổng giám đốc nha, loại việc này để tôi làm là được rồi.”



” Lúc trước tôi sống một mình ở nước ngoài, loại việc này cũng đều tự mình làm cả.” Niếp Hành Phong úp bát đã rửa sạch sẽ lên giá.



” Không nghĩ tới đường đường là chủ tịch tập đoàn tài chính liên quốc gia cũng keo kiệt như vậy, ngay một chút tiền công nho nhỏ này cũng không muốn bỏ ra.” Trương Huyền liệu việc như thần gật gù ” Nhưng ở nhà qua ngày cũng cần phải tiết kiệm chút mới phải, xem ra gia đình anh giáo dục rất tốt.”



Khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật mấy cái, nghĩ thầm cái loại khen ngợi này anh cũng không dám nhận.