Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Thu dọn xong Trương Huyền lại tiếp tục chạy đi tra tài liệu, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một số cách hồi hồn, tiếp theo lại chạy tới trước máy tính bắt đầu gõ chữ, rất đắc ý nói: ” Đơn giản vậy liền tìm được cách hồi hồn, không muốn khâm phục bản thân cũng không được.”



” Cậu gõ cái gì vậy?”



” Tư liệu hồi hồn, còn có bảng giá.”



Trương Huyền đánh xong, nối dây máy in, in nội dung ra đưa cho Niếp Hành Phong.



Trên tờ giấy liệt kê lần lượt từng cách hồi hồn, đơn giản nhất là tưới nước bùa lên người, lấy cương khí để hồi hồn, Niếp Hành Phong không nhìn kĩ liền lập tức bỏ qua. Chỉ là linh hồn mà còn bị nước bùa của Trương Huyền làm cho thất điên bát đảo, nếu như tưới nước bùa lên toàn thân anh, khả năng trực tiếp đi gặp Diêm Vương là một trăm phần trăm luôn.



Ngoài nước bùa ra, còn có dùng pháp lực để hồi hồn, tụng kinh hồi hồn, hay gọi hồn, nhưng cách nào cũng ghi là chỉ có thể thực hiện ở lúc âm khí nặng nhất mới có thể có hiệu quả, Trương Huyền ở bên anh rất quan tâm giải thích: ” Mười lăm âm lịch hàng tháng là lúc âm khí nặng nhất, cũng là nói nếu như anh cự tuyệt uống nước bùa vậy thì phải chờ nửa tháng nữa mới được.”



Nửa tháng cũng không tính là quá lâu, Niếp Hành Phong đồng ý, lại tiếp tục xem phần bảng giá, không hỏi giật mình.



Phí vật phẩm năm vạn, phí cúng bái một vạn, phí dầu đốt năm nghìn, phí ăn ở tính theo ngày, có thể xem xét giảm giá, phía dưới bảng giá còn rất chu đáo đề thêm phần kí tên.



Tên nhóc này quả thực xem anh như người tiêu tiền như rác vậy, khó trách lúc nãy mới có thể hảo tâm mời anh ăn mì. Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, nhẹ giọng nói: ” Tôi nhớ rõ cậu từng nói chúng ta là bạn.”



” Nhưng bạn bè cũng cần ăn cơm nha!” Trương Huyền nghiêm mặt nói: ” Nếu không phải là bạn bè tôi còn tính nhiều hơn nha, nhiều nhất là giảm cho anh ba mươi phần trăm, chủ tịch anh cũng không muốn cả đời bồng bềnh như này đâu ha?”



Không muốn, nhưng mà cái gì mà phí dầu đốt chứ? Chẳng nhẽ bây giờ đạo sĩ làm phép còn cần dùng cả xăng sao?



” Là tiền xăng xe của tôi, vừa mới kéo anh về thêm trọng lượng của một người, đồng hồ xăng cũng giảm xuống khá nhiều,một lần thì cũng không đáng là bao, nhưng anh là muốn ở nửa tháng ha, nếu anh đồng ý uống nước bùa, tôi sẽ bỏ cho anh phần này.”



” Không cần, cậu cứ việc để đấy.”



Mấy vạn tệ với Nhiếp Hành Phong mà nói cũng không phải là số tiền lớn gì, anh cũng mặc cho Trương Huyền càn quấy, rất sảng khoái cầm bút kí tên mình lên tờ giấy.



” Cậu học mấy năm đạo thuật rồi? ” kí tên xong, Niếp Hành Phong thuận miệng hỏi.



Tiền thuận lợi vào tay, Trương Huyền rất vui mừng, đem hợp đồng cất cẩn thận, rồi hướng Niếp Hành Phong xòe ra ba ngón tay.



” Ba năm!? ”



Mới học ba năm đã dám hét giá lên trời như vậy, Niếp Hành Phong chợt nghĩ bản thân học tài chính mười mấy năm thật là lãng phí.



” Ba tháng. ” Trương Huyền rất bình tĩnh sửa lại.



” Ha! ” đáp án quá kinh hãi khiến Niếp Hành Phong trừ than lên một tiếng thì không nghĩ ra được một cái gì khác.



” Chủ tịch, anh có thể đừng bày ra bộ mặt bị lừa như vậy được không? Trên đời này có thứ gọi là thiên phú, tin tôi đi, tôi chỉ học ba tháng đạo thuật nhưng cũng đủ mạnh hơn mấy người nghiên cứu nhiều năm, ít nhất là chỉ có tôi mới nhìn thấy được sự tồn tại của anh có phải không? ”



Nói ra thì đúng là vậy, nhưng mà đó cũng là điều làm Niếp Hành Phong phiền muộn nhất, tại sao ngày cả Nhan Khai với Tiểu Bạch cũng đều không nhìn thấy anh mà Trương Huyền một thiên sư hạng ba ban lộ xuất gia (*) lại có thể nhìn thấy? Lẽ nào ông trời đã định rằng số mệnh của anh phải bị tiểu thần côn này chủ trì?



(*) ban lộ xuất gia: nửa chừng mới chuyển sang nghề nào đó



Buổi chiều Trương Huyền ngồi chỉnh sửa tư liệu công việc của mình, Niếp Hành Phong ngồi bên cạnh cậu xem ti vi, chương trình rất vô vị, vì vậy anh hướng ánh nhìn về phía Trương Huyền.



Lúc Trương Huyền làm việc rất nghiêm túc, hai hàng lông mi tinh xảo rũ xuống, một bộ mặt hết sức chăm chú, môi dưới hơi hơi bĩu lên, khom thành một hình cung rất dễ thương, nhìn cậu, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy tim đập rất mạnh, có một loại tình cảm rất lạ bỗng nhiên xông vào tim anh.



” Chỉ làm thám tử không tốt hay sao? Tại sao còn muốn kiêm chức thiên sư? ” Cuối cùng anh nhịn không được hỏi.



” Tôi là do ông chủ nhặt về, giúp ông ấy làm việc cũng là tự nuôi sống bản thân, làm thiên sư thuần túy chỉ là tự nhiên phát hiện mình có linh lực. ” Trương Huyền vừa gõ bàn phím vừa trả lời.



” Nhặt về? ”



” Đúng a, mấy tháng trước tôi gặp tai nạn xe, bị xe đâm mất trí nhớ, trừ tên ra cái gì tôi cũng không nhớ được, đúng lúc ông chủ tôi nhìn thấy, liền thu nhận tôi. Người này vừa keo kiệt vừa tham tài, nhưng làm người cũng không tệ, giao việc cho tôi làm, bằng không ngay cả loại chỗ này tôi cũng chẳng ở được.” Trương Huyền rất bình thản nói, tưởng như đang thuật lại chuyện của người khác.



” Cậu mất trí nhớ sao? ”



Tim Niếp Hành Phong nảy lên một cái, nghĩ đến chuyện mình cũng xảy ra tai nạn giao thông, liền có một chút cảm giác đồng bệnh tương liên với Trương Huyền, ” Cậu đã đi khám bác sĩ chưa? Để họ giúp cậu khôi phục lại trí nhớ đã mất.”



” Chưa, tôi chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải biến thành đần độn, làm sao có thể ngu ngốc đi ném tiền vào cái hang không đáy đấy được. ”


Nửa tiếng sau, taxi dừng lại ở một khách sạn năm sao, nhìn thời gian có lẽ Hứa Khả Chân muốn dùng cơm trưa ở đây.



” Không, tôi ngửi thấy một mùi vị không bình thường ở đây.” Trương Huyền cười hì hì: ” Chủ tịch ở đây chờ tôi, tôi lập tức sẽ quay lại.”



Bên cạnh khách sạn có một công viên rất lớn, giữ trưa, bên trong không có người, Trương Huyền đỗ xe cẩn thận rồi chạy vào trong khách sạn. Biết cậu là đi thám thính tình hình, Niếp Hành Phong cũng lười theo, nằm ngửa trên bãi cỏ, lấy khuỷu tay làm gối, nhìn mây bay trên trời, đột nhiên tự cười bản thân.



Thời gian quý báu anh lại dùng để chơi trò bắt gian vô vị với tiểu thần côn, nếu đổi thành mấy ngày trước, anh nhất định nghĩ rằng mình điên rồi, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất may mắn vì bản thân có thể thoát ra khỏi vòng xoáy của cuộc sống hàng ngày, ở tại một phần khác của thế giới hưởng cuộc sống tự do tự tại.



Trương Huyền rất nhanh liền quay về, khóe miệng cười nhạt, rất rõ ràng là đã làm được việc, hừ nhẹ một tiếng mở yên sau xe lên, lấy ra một tấm vải nhựa nhỏ, trải ra, sau đó lấy mọi thứ bày lên trên miếng vải, ngoài bánh ngọt với đồ uống ra, còn có những thiết bị hoạt hình xinh xắn mà Niếp Hành Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ.



” Đây đều là tôi thay đổi qua, kiểu hoạt hình này không dễ khiến người khác chú ý.” Trương Huyền ngồi khoanh chân bên cạnh Niếp Hành Phong, bắt đầu mở tai nghe hình chuột Mickey trong tay, hào hứng như đang tham gia bữa liên hoan trong tiết thanh minh.



” Chủ tịch, ăn bánh đi, lần này lại tiếp tục đợi nữa, nhìn có vẻ người này khá là cường tráng nha. ”



” Hứa Khả Chân không phải đến đây ăn cơm trưa với bạn sao? ”



” Đúng, nhưng là ở trên giường nha, với đồng nghiệp trước đây của cô ta. ”



Trương Huyền mở máy tính, từ trong đống bạn của Hứa Khả Chân tìm ra bức ảnh của một nam nhân. Người này tên là Phùng Dũng, làm giám sát sân khấu, hai người thông qua công việc mà quen nhau, rồi tiếp tục qua lại, sau đó lại chia tay, không lâu sau thì Hứa Khả Chân kết hôn, đúng như Trương Huyền nói, Phùng Dũng rất khôi ngô, cường tráng, rất xứng với Hứa Khả Chân.



Trương Huyền cắm thẻ nhớ vào máy tính, rất nhanh liền hiện lên ảnh, toàn bộ đều là sau khi Hứa Khả Chân từ thẩm mĩ viện đi ra, bắt xe, xuống xe, vào khách sạn, còn có cảnh gặp Phùng Dũng, cùng nhau vào một gian phòng, ngay cả bài trí bên trong gian phòng ấy ra sao cũng chụp được, trong ảnh là Hứa Khả Chân với Phùng Dũng đều mặc đồ ngủ, quan hệ như thế nào thì không cần nói ra cũng hiểu.



Người này đến phòng khách cũng có thể chui vào, Niếp Hành Phong đối với thủ đoạn của Trương Huyền không biết là khâm phục hay là bó tay nữa, hỏi: ” Cậu chụp lúc nào vậy? ”



Ném một máy ảnh bỏ túi cho Niếp Hành Phong, vật này nhỏ đến mức nửa lòng bàn tay cũng giấu được, chẳng trách anh không chú ý tới, hóa ra khoa học kĩ thuật đã phát triển tới mức độ này rồi, cũng không biết là tốt hay xấu, anh liền hỏi: ” Phòng khách của khách sạn rất dễ vào sao? ”



” Rất dễ, chỉ cần đủ tiền đi hối lộ là được. ” hí hoáy với tai nghe, Trương Huyền thuận miệng nói.



” Trương Huyền, cách nghĩ này của cậu không đúng. ”



Mặc dù anh vẫn cảm thấy phương thức biểu đạt cách yêu tiền tham tiền của Trương Huyền rất đáng yêu, nhưng vẫn cảm thấy bản thân phải uốn nắn một chút quan niệm sai lầm này, ” Trên thế giới này có rất nhiều thứ còn đáng quý hơn tiền bạc. ”



” Tôi đương nhiên hiểu, vàng, kim cương, châu báu, ngay cả những thứ đồ cổ được đào lên từ dưới đất cung quý báu hơn tiền rất nhiều, đáng tiếc tôi không có được, vì thế chỉ còn cách thiết thực một chút. ”



Sét đánh giữa trời quang, Niếp Hành Phong thật sự bị chấn động, vô lực lăn quay ra đất, nhưng Trương Huyền không cho anh lười biếng, nhéo anh một cái, đem một tai nghe bỏ túi dự phòng nhét vào tai anh, cùng lúc ấy, có những tiếng kêu hổn hển khiến người ta mặt đỏ tim đập truyền đến.



” Củi khô lửa bốc nha, hai người này chơi thật kịch liệt. ” Nghe đông cung trực tiếp, Trương Huyền rất nhàn nhã cắn một miếng bánh mì, cười hì hì nói.



Máy nghe trộm của cậu có chức năng tự động ghi âm, đủ để chứng minh hành vi trèo tường của người phụ nữ này, chi cần đem băng ghi âm đưa cho người thuê, công việc liền hoàn thành, đương nhiên, nếu có thể chụp được ảnh, thì lại càng hoàn mỹ. Án thật dễ dàng liền xử lí xong, tâm tình Trương Huyền rất khoan khoái, ngắm nhìn một bên người Niếp Hành Phong, mặt anh ửng đỏ, ánh mắt sau khi nhìn mình thì rất không tự nhiên mà tránh đi.



Một tia sáng xuyên qua tán cây, in bóng mờ mờ lên một bên mặt của anh, Trương Huyền nhìn nhìn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.



Anh tuấn, điềm tĩnh, giàu có, còn rất ngây thơ, kiểu con cháu nhà giàu như vậy thật còn quý hơn cả quốc bảo, một chú mèo cảnh đẹp như vậy, nếu cậu bắt trở về, có hay không sẽ bị trời phạt a?



Buổi chiều rất yên tĩnh, không gian mờ hồ phát ra tiếng rên rỉ gợi tình dai dẳng, bầu không khí rất kì lạ, im lặng, cả hai người đều không nói gì.



Cuối cùng, vẫn là Niếp Hành Phong không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: ” Cứ làm công việc như vậy, cậu không chán sao? ”



” Chán chứ, nhưng tôi phải sống. ” Trương Huyền cũng nhẹ giọng đáp.



Phụ nữ trẻ tuổi không chịu được cô đơn, hồng hạnh xuất tường, lại bị ông chồng thương nhân khôn khéo phát hiện, vì vậy liền bắt gian tại giường, lợi dụng để làm tư liệu ly hôn, án này đối với cậu cũng chẳng có gì là mới, hoàn toàn có thể biết trước kết cục của Hứa Khả Chân. Nhưng Trương Huyền một chút cũng không đồng tình với cô ta, thích tiền không sai, nhưng phải nỗ lực tự mình kiếm tiền, đây là quy tắc trò chơi, nhưng Hứa Khả Chân lại phạm quy, án cứ như vậy lặp đi lặp lại, nói không chán là lừa người.



Câu trả lời tràn đầy bất đắc dĩ, dường như ánh sáng mặt trời rực rỡ cũng không tới được con người cô đơn này, tim Niếp Hành Phong co rút một cái, rất hối hận vì đã hỏi câu này.



” Xin lỗi, tôi không cố ý. ”



” Ha ha, lừa anh đó thôi! ”



Nét mặt Trương Huyền chuyển đột ngột, cười lớn ngã lăn xuống mặt cỏ, đôi mắt màu lam lộ ra ý cười đã đạt được gian kế, vẻ cười này khiến Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy cậu rất miễng cưỡng.



Nhưng Trương Huyền vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục cười nhạo: ” Đối với việc kiếm tiền, tôi không bao giờ chán được, đồ ngốc! ”



Không nhịn được, Niếp Hành Phong lao về phía trước, hung hăng bóp cổ cậu.