Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Một người một quỷ lăn lộn trên bãi cỏ vì kết quả của việc theo dõi đối tượng mà tạm ngừng, nghe thấy bên kia bọn họ đã thân mật xong, bắt đầu nói chuyện, Trương Huyền ra dấu tay ý bảo Niếp Hành Phong tạm thời ngừng chơi đùa lại, cậu còn phải làm việc.



Nội dung nói chuyện rất vô vị, đều là những lời âu yếm thì thầm chua xót, Trương Huyền nghe cũng không chịu nổi nữa thì chợt nghe thấy Hứa Khả Chân hỏi: ” Anh thật sự không nhìn nhầm? Ông ta thật sự đi đến loại quán ăn đêm đó sao? ”



” Đương nhiền, đáng tiếc lúc ấy không mang theo máy ảnh,. Tối qua anh cố tình mang theo máy ảnh, ai biết chờ đến nửa ngày cũng không thấy ông ta đến. ”



” Ông ta vừa bị cướp, còn có tâm trạng đâu mà đi đến đó? Anh nhớ có cơ hội, nhất định phải chụp lại, nếu có ảnh, không cần sợ ông ta không nói cho chúng ta biết tin tức nữa. “



” Em quan tâm đến lão chồng em vậy sao? ” là giọng hỏi mang vị dấm chua của nam nhân kia.



” Em quan tâm đến bệnh tình của ông ta còn không phải là vì anh, anh ghen cái gì chứ? ”



Hai người lại cười đùa một lúc mới trước sau rời khỏi khách sạn. Hứa Khả Chân gọi taxi rời đi, Trương Huyền thu thập xong gia tài của cậu, tiếp tục bám theo.



” Tư liệu đều thu thập đủ cả rồi, cậu còn theo dõi làm gì? ” Niếp Hành Phong ngồi phía sau hỏi.



” Xem xem còn có phát hiện gì khác không, lần này tiền công khá cao, dù sao cũng phải cho người thuê thấy tiền mình bỏ ra là đáng giá.”



Taxi lái rất nhanh, Trương Huyền cũng tăng tốc, đuổi theo một lúc, đột nhiên xe phanh lại, Niếp Hành Phong không phòng bị, cả người lao về phía trước, sau một hồi linh thể với cơ thể của Trương Huyền dính sát vào nhau mới bắt đầu chầm chậm tách ra, nhìn đèn đỏ phía trước, anh nghiến răng nghiến lợi: ” Cậu cố ý! ”



” Không. ” vuốt vuốt áo Niếp Hành Phong, Trương Huyền rất vui vẻ, cười tủm tỉm: ” Tôi cố tình! ”



Theo dõi rất nhàm chán, Hứa Khả Chân đầu tiên là cùng bạn bè hẹn nhau đi uống trà chiều, sau đó cùng nhau đi mua sắm, đợi đến giờ cơm tối, cô ta một mình đi vào một quán trà được trang trí rất thanh nhã, Trương Huyền đi đằng sau, nghe cô ta nói chuyện với nhân viên phục vụ, như là đã hẹn sẵn với ai đó.



Trương Huyền ngồi ở gian phòng ngay bên cạnh, cầm thực đơn nhìn lướt qua nói: ” Cho tôi một ly nước lọc. ”



Nhìn thấy nhân viên phục vụ một bộ mặt cổ quái lùi ra, Niếp Hành Phong chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này vì không ai nhìn thấy mình.



” Trương Huyền, cậu quá ki bo rồi. ” Anh cười khổ.



” Một cốc nước lọc đã ba mươi tệ, nước của nhà tôi uống một tháng cũng không mất đến ba mươi tệ! ”



Trương Huyền từng ngụm nhỏ thưởng thức như nước này từ suối nước khoáng nào đó thông qua một chu trình tinh chế kĩ lương mới cất ra được, cố gắng tìm ra nước này với nước lọc bình thường có chỗ nào không giống, rốt cuộc thu được kết luận – quán trà này quả nhiên là hắc điếm! (*)



(*) hắc điếm: quán trọ giết người cướp của



Máy nghe lén truyền đến tiếng sột soạt, có tín hiệu nối, Trương Huyền vội vàng vẫy tay gọi Niếp Hành Phong đến gần, cuộc đối thoại không rõ lắm, nhưng nghe thấy dường như nói chuyện không vui vẻ gì.



” Tôi chỉ là muốn hiểu thêm về bệnh tình của chồng tôi, không có gì làm khó anh cả. ” Hứa Khả Chân nói.



” Chỉ có một điều làm tôi rất khó xử, đây là việc làm trái lương tâm nghề nghiệp, bà Tần. ” Đây là giọng của một nam nhân.



” Vậy, số tiền này? Ông hẳn là vừa lòng chứ? ”



” Đây…”



” Thực ra tôi làm như vậy đều là vì quan tâm tới ông ấy, ông châm chước một chút đi. Gần đây tâm tình của ông ấy rất nóng nảy, hỉ nộ vô thường, như thành một người khác vậy, tôi rất lo lắng a.”



” Ông ấy thực ra khó khuynh hướng muốn tự sát. ” Nam nhân nghĩ một lúc nói: ” Để tôi kiểu tra lại rồi sẽ trả lời cho bà, lần tới hẹn ở chỗ làm việc đi, gần đây tôi có chút việc bận, không thể ra ngoài nhiều. ”



” Tôi biết tôi biết, ông vừa bị cướp, cần chú ý an toàn một chút, vậy ông nhất định phải liên lạc với tôi nha. ”



Nghe thấy nam nhân tính tiền rời đi, Trương Huyền lảm bẩm: ” Vừa hẹn hò với người tình, vừa quan tâm đến bệnh tình của chồng, người phụ nữ này thật bận rộn. ”



Hứa Khả Chân vẫn chưa đi mà lại gọi điện thoại, nghe giọng điệu nũng nịu của cô ta, đối phương hẳn là Phùng Dũng.



” Ông ta nói phải kiểm tra một chút, nhưng nghe giọng điệu, cần phải hỗ trợ. ”



Bên kia không biết nói cái gì, Hứa Khả Chân lại nói: ” Đương nhiên cần chụp, lo trước khỏi họa, nói không chừng chúng ta còn nên nhân cơ hội kiếm một món. Vừa rồi ông ta nói lão chồng em có khuynh hướng muốn tự tử, có thể thấy bệnh thực sự không nhẹ, yên tâm, em có chừng mực. ”



” Người phụ nữ này không phải muốn mưu sát chồng đó chứ, tranh đoạt gia sản  nha…chủ tịch, anh bóp đau tôi! ” Cổ tay bị Niếp Hành Phong gắt gao bóp chặt, Trương Huyền lấy lại tinh thần, không nhịn được cười oán trách: ” Anh còn lại gần thêm chút nữa, tôi sẽ kêu có người phi lễ a. ”
Là sổ ghi chép hàng ngày, ghi lại một chút ca bệnh tâm đắc, Niếp Hành Phong tùy tiện lật xem, phát hiện mấy trang cuối có mấy nét bút viết ngoáy, cho thấy lúc viết ra tâm tình Cố Tử Triều có bao nhiêu gay go.



– Vì chứng minh bản thân không nói dối, hôm nay Tần Chiếu mang đồ đến tặng, ông ta nói đây là thứ khiến thần trí bản thân rối loạn, nhưng tôi nhìn đó chỉ là đồ trang sức bằng bạc bình thường, nhiều nhất là trên đó có mấy đường vân chạm khắc cổ quái mà thôi.



– Trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này? Thật khó có thể tin được!



– Tôi nghĩ tôi có chút hiểu tâm tình của Tần Chiếu rồi. Nhưng ngân khí kia cổ như vậy, chắc là bên trong có trộn lẫn nguyên tố phóng xạ nào đó ảnh hưởng đến tư duy của đại não, có lẽ tôi nên tìm mấy người bạn giám định một chút.



– Nên làm sao bây giờ, lòng hiếu kì không nên mãnh liệt như vậy, tôi nên trả nó về, không, phải hủy diệt nó!



Càng về sau chữ viết càng ngoáy, Niếp Hành Phong nhìn không ra, muốn dựa vào bên cạnh cửa sổ, lại không cẩn thận đụng vào mắc áo bên cạnh, phát ra tiếng vang nặng nề.



Không xong!



Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài đột nhiên ngừng lại, Niếp Hành Phong vội vàng đặt quyển nhật kí vào trong ngăn kéo, cũng nhanh chóng khóa lại, trong nháy mắt lúc anh bỏ chìa khóa vào túi áo, của phòng mở ra, đèn bật lên, Cố Tử Triều bước vào, nhìn xung quanh phòng sách, một mặt cảnh giác.



Không phải là ảo giác, trong nháy mắt đó, Niếp Hành Phgong từ trong mắt đối phương nhìn thấy khẩn trương với âm ngoan. Cố Tử Triều quan sát xung quanh một lúc, sau đó đi đến chỗ Niếp Hành Phong; biết rõ ông ta không thể nhìn thấy bản thân, Niếp Hành Phong vô thức tránh qua một bên.



” Xảy ra chuyện gì vậy? ”



Trương Huyền đúng lúc xuất hiện, nhìn thấy cậu, sắc mặt Cố Tử Triều ôn hòa trở lại, quay người cười nói: ” Không có gì, có thể tôi nghe nhầm. ”



” Vậy chúng ta hôm nay nói đến đây thôi, cảm ơn ông đã giúp tôi giải thích nghi hoặc. ” Trương Huyền nghĩ muốn ra ngoài phòng khác, ai biết vừa quay người, tay bị Cố Tử Triều kéo lại.



” Hãy để lại phương thức liên hệ, cậu vẫn chưa cho tôi số điện thoại, có phải trong lòng còn có lo lắng gì? Áp lực như vậy đối với sức khỏe cậu không tốt chút nào. ” giọng nói Cố Tử Triều có chút kì quái.



Trương Huyền thoát khỏi lôi kéo của ông ta, ” Không cần a, haha, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn thích nữ nhân…”



” Rất nhiều người không hiểu tính hướng của bản thân, vì vậy cậu nên thử xem. ”



Cố Tử Triều vừa mở cửa cho Trương Huyền tiễn khách, đồng thời lấy tay giữ cửa, giữ cậu ở giữa bản thân mình với cánh cửa, đưa tay hung hăng bóp mông cậu một cái.



Không phòng bị, Trương Huyền kêu to một tiếng, Cố Tử Triều bật cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, nhìn cậu ôn nhu nói: ” Khuôn mặt này của cậu thật mê hoặc người nha.”



Niếp Hành Phong nhìn đến trợn tròn mắt, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Trương Huyền có thể thuận lợi hẹn trước. Nghìn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ được Cố Tử Triều thích nam nhân, càng thú vị khi nhìn thấy Trương Huyền kinh ngạc, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện bản thân cũng có chút xấu tính.



” Nếu lần này ông miễn phí, vậy lần sau tôi sẽ đến…” chịu đựng bàn tay trên mặt mình càn rỡ vuốt ve, Trương Huyền nói ra điều kiện.



Tốt rồi, vì lần này là lão chuyên gia sắc lang, bị phi lễ cậu liền chịu thiệt thòi, bằng không, cậu lấy tư cách thiên sư thề, tuần sau của vị bác sĩ tâm lý háo sắc này tuyệt đối sẽ trôi qua ở trên giường bệnh.



” Được, tôi đợi cậu lần sau đến. ” rất may mắn, Cố Tử Triều chọn một con đường khác.



Nhìn thấy Trương Huyền hốt hoảng rời đi, ông ta cũng không đi theo mà đóng cửa lại, quay người ngồi xuống ghế. Niếp Hành Phong chuyển đến cửa, đáng tiếc lúc anh khó khăn lắm mới đến thì cửa đã đóng mất rồi.



Gian phòng rất yên tĩnh, có một loại lãnh ý rất áp lực, Cố Tử Triều ngồi dựa vào ghế ông chủ, mặt đầy ý cười. Băng gạc ở trên đầu ông ta đã được gỡ xuống hết, nhưng nhìn qua dường như vẫn rất mệt mỏi, một lúc lâu sau, thở phào một cái, mở tủ bảo hiểm ở bên cạnh, lấy ra một đồ vật, yên lặng ngồi nhìn chăm chú.



Đó chỉ là một ngân khí nửa hình tròn, đường kính khoảng mười mấy cm, có những vân kì quái nào đó quấn thành hình cung, ngân quang tỏa ra, nhìn đến nó, Niếp Hành Phong đột nhiên bị một trận choáng váng, hốt hoảng nhìn thấy khung cảnh buổi tối hôm đó – có người cầm cây gậy đánh golf ở góc phòng, hướng ót của anh hung hăng đánh vào…



Một đồ vật bay vút lên, rơi xuống trước mặt Niếp Hành Phong, đánh thức hồi ức của anh, là chiếc dép của Cố Tử Triều, anh còn chưa kịp phản ứng gì thì mội chiếc khác lại đập đến.



” Tao biết mày đang ở đây! ” Cố Tử Triều căm hận nhìn đến vị trí Niếp Hành Phong đang đứng, thấp giọng quát: ” Đừng tưởng có thể hù dọa tao, tao không sợ đâu! ”



Trán Niếp Hành Phong toát ra mồ hôi lạnh. Anh không biết Cố Tử Triều có phải thật sự có thể nhìn thấy anh không, nhưng đôi mâu quang kia khiến anh phát lạnh, không như Cố Tử Triều tao nhã bình thường. Từ hành động ném dép của ông ta có thể thấy, tâm tình hiện tại của ông ta khá kích động, thậm chí đạt đến mức độ của bệnh tâm thần.



Một chiếc dép rất hài hước nằm ở trước mặt Niếp Hành Phong, trên đế dép bám một vết màu nâu, Niếp Hành Phong cau mày, ngẩng đầu nhìn Cố Tử Triều. Ông ta đã đặt ngân khí kia vào lại tủ bảo hiểm, dựa trên ghế ông chủ nhắm mắt dưỡng thần rất lâu mới lại khôi phục được vẻ mặt tao nhã bình thường.



” Là tao tự lo sợ không đâu có phải không? Rõ ràng mày không ở nữa, với lại cho dù có ở, mày cũng đã mất hết hi vọng rồi!” Ông ta thản nhiên nói: ” Trên thế giới này không thể có khả năng có vật hoàn toàn giống nhau cùng tồn tại, mày chẳng qua chỉ là nhạn phẩm, không phải sao? ”



Lúc Cố Tử Triều mở cửa ra ngoài, Niếp Hành Phong vội đuổi theo, trong nháy mắt lại gần, anh cảm thấy khí tức âm lãnh quỷ dị trên người đối phương, thuộc về thứ ánh sáng của ngân khí khiến thần trí Niếp Hành Phong mê man trong chốc lát, sau ánh sáng đó, cảnh bị cây gậy đánh golf đánh xuống lại nhanh chóng hiện lên trước mắt.