Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 14 : Albert Einstein cũng phải vái chào thua
Ngày đăng: 14:20 18/04/20
Đông Mai dừng lại động lực cũng biến mất. Tổng họp Tu Lực Luyện Khí cũng dừng lại, Phó Thư Bảo đang tu luyện đến hưng phấn cũng bị buộc dừng lại, đưa mắt nhìn Đông Mai bên trong lồng sắt, vừa nhìn một cái, trong bụng nhất thời dấy lên một luồng hỏa diễm hừng hực.
Không có váy dài nữ bộc, trên người Đông Mai chỉ có một cái áo lót bó sát người, lúc này đã bị mồ hôi ướt đẫm khiến lớp áo mỏng manh đó dán sát lên da thịt mềm mại của nàng, phơi bày một cảnh tượng mông lung, ướt át.
Thế giới này không hề có áo ngực, mà bản thân ngực Đông Mai cũng rất lớn và săn chắc, tự nhiên sẽ không sử dụng yếm và vải bố gì đó. Cho nên, một đôi tuyết lê trắng muốt bắt mắt vô cùng liền phơi bày trước mắt hắn, có thể nhìn thấy nụ hoa rõ ràng, cũng có thể nhìn thấy hai vòng tròn mê hoặc, khiến người khác phát hỏa đến cực điểm.
Bởi vì tư thế tứ chi duỗi ra, bụng của nàng cũng phô bày sự bang phẳng bóng loáng, eo thon mềm mại, phối họp với cái rốn tròn tròn, khiến người ta có một loại xung động muốn vuốt ve. Váy ngắn nữ bộc của nàng đã mất đi tác dụng che lấp, trước có thể nhìn thấy cặp mông trắng bóc, sau có thể nhìn thấy đôi chân trắng và nơi thâm sâu bí hiểm.
Tại đáy quẩn, nơi u cốc là có một nếp gấp dính chặt, cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, vì vậy đông cỏ và nguồn nước giữa u cốc liên trở nên mông lung như mờ như ảo. Đẹp nhất là mông càng huống chi là mông luôn đặc biệt ẩm ướt?
- Phù...
Không thể nào dập tắt ngọn lửa trong lòng, Phó Thư Bảo có chút khó chịu thở ra một ngụm khí thô. Lúc đâu đến thế giới này, bởi vì thân thê đặc biệt “phế”, nên hắn vẫn một mực không hưởng dụng bốn “bữa tiệc lớn” bên cạnh, mà đoạn thòi gian này nhờ điểu dưỡng và tu luyện, hắn cảm thấy trạng thái thân thể đã hơn nhiêu lần trước kia, làm chút chuyện buông thả cũng không phải là vấn đề, mà bây giờ...
- Hộc hộc...
Đông Mai cũng đang thở phì phò, nàng vừa thở thì đôi tuyết lê trước ngực đã phập phồng không ngừng.
Phó Thư Bảo từ Tổng họp Tu Lực Luyện Khí đứng dậy, đến gần lồng sắt hỏi:
- Đông Mai, mệt không?
- Có chút... thiếu gia. ta nghỉ ngơi một chút sẽ chạy tiếp, bây giờ ta quả thật không chạv nổi nữa rồi.
Đông Mai vịn lồng sắt đứng dậy, hai chân của nàng vẫn có chút run rẩy.
Đông Mai vịn lồng sắt đứng dậy, hai chân của nàng vẫn có chút run rẩy.
- Đi ra đi.
Ánh mắt Phó Thư Bảo lại lần nữa bị hai trái tuyết lê ướt đẫm thu hút, từ nhiều góc độ thưởng thức hai hạt anh đào đáng yêu.
- Thiếu gia ta nghỉ ngơi một chút còn có thể chạy tiếp.
- Bảo ngươi ra thì ngươi ra đi!
- Vâng, thiếu gia...
Đông Mai ngoan ngoãn từ trong lồng sắt bò ra, vóc dáng thanh tú động lòng người đứng trước mặt Phó Thư Bào.Hai tay đặt khép dưới đùi, đầu hơi vùi vào giữa ngực dáng vé đáng thương giống như một cô nương làm sai chuyện gì đứng trước mặt sư trưởng cúi đầu nhận lỗi
- Phù...
Một tiếng thở dốc trầm trọng, Phó Thư Bảo ôm cổ Đông Mai. còn Đông Mai thì giống như con dê con nhu thuận mặc cho hắn lôi kéo, rất nhanh bày ra một tư thế đơn giản, Phó Thư Bảo kéo khố xuống dũng mãnh từ phía sau bờ mông trắng của Đông Mai đâm tới...
- Thiếu gia! Có người cầu kiến!
Thanh âm của Xuân Lan đột nhiên đúng lúc khản cấp nhất từ ngoài cửa truyền tới.
-Ai?
Đột nhiên bị ngưng trệ hành động tiến công, Phó Thư Bảo nổi giận lôi đinh đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
- Hắn tự xưng cái gì mà... A Lí!
Xuân Lan lớn tiếng đáp.
- Đáng ghét! Hắn đến tìm ta làm cái gì? Bảo ta không có!Phó Thư Bảo hít một hơi thật sâu. sau đó nhắm chuẩn.
- Ta, chúng ta không ngăn được hắn.
Thanh âm của Hạ Trúc tràn đầy lo lắng.
- Đồ ngốc, thổi tiêu đi gọi Nhiệt Vệ Môn ra!
Nhắm chuẩn lại sai. Đông Mai kêu đau một tiếng, Phó Thư Bảo cũng nhíu chặt mày.
- Tiêu, tiêu ở chồ Đông Mai a! Huống hồ. Nhiệt Vệ Môn đã bị đánh bất tỉnh nhân sự rồi, thổi tiêu cũng không được a.Thanh âm của Thu Cúc càng lúc càng cấp bách.
Phó Thư Bảo không nhúc nhích, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, vừa rồi dục hỏa thiêu thân, tư duy hỗn loạn nên đã quên một chuyện rất trọng yếu, tên khách làng chơi A Lí đó vì cái gì mà đến đây? Chăng lẽ... là Tu Lực Luyện Khí!
- Ha ha ha... Thư Bảo hiền chất, A Lí đại thúc ta mang theo một rổ hoa quả đến làm khách a, ngươi đãi khách như thế nào vậy?
Thanh âm của A Lí đột nhiên truyền đến.- Thiếu gia. ta...
Đông Mai vẫn đang bảo trì tư thế phổi hợp quay đầu lại, đáng thương nhìn Phó Thư Bảo.
- Mặc y phục vào, ta đi xử lý.
Phó Thư Bảo cũng nhanh chóng sửa sang trên người một chút, sau đó mới lấy kiện Tu Lực Luyện Khí là hạch tâm cùa Tổng họp Tu Lực Luyện Khí xuống, cất vào hộc bàn. Đợi đến sau khi an bày thỏa đáng thì mói mở cửa thư phòng ra.A Lí cũng không phải tay không mà đến, trên tay hắn rõ ràng còn có xách một rổ quít. Chỉ có điều số lượng quít này e rằng hắn chi mất ba đồng tệ là đã đủ mua phần lễ vật “Đăng môn bái phòng” này rồi...