Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 15 : Tác dụng phụ biến thái

Ngày đăng: 14:20 18/04/20


- Ha ha. A Lí đại thúc, đă lâu không gặp, ngươi dạo này tinh thẩn phấn chấn hơn nhiều a.



Phó Thư Bảo mỉm cười, đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy Nhiệt Vệ Môn một thân hắc y nằm ở một góc như chó chết.



Yên tâm đi Thư Bảo hiền chất có lúc dùng dược so với nắm tay còn hữu dụng hơn nhiều.



- Ngươi... dùng dược với thị vệ của ta?



- Chút lòng thành, bí phương tổ truyền, hôn mê không chết người, thị vệ của ngươi không sao đâu, nửa ngày là có thể tỉnh lại.



- Vậy A Lí đại thúc tìm ta có chuyện gì không?



Phó Thư Bảo đã không còn hứng thú nói nhảm nữa, trực tiếp chuyển đến chính sự.



- Ha ha.



A Lí soạt một cái mở cái cốt phiến ra, đem bức xuân cung đồ trên đó phơi bày ra trước mặt mọi người nói:



- Thư Bảo hiển chất, ta cũng không nói nhảm nữa, ta đến đâv là vì Tu Lực Luyện Khí.



- Ta không có Tu Lực Luyện Khí gì cả, Xuân Lan tiễn khách!



Hơi ngừng lại một chút. Phó Thư Bảo lại nói:



- Hạ Trúc, ngươi đến mời quan trị an Hồ Thành là An Khánh đại nhân đến đây.



- Vâng thiếu gia, Hạ Trúc xoay người muốn rời đi.



- Chậm đã! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



A Li đột nhiên chuyển thân, trong nháy mắt liền cản trước mặt Hạ Trúc, nói:



- Thư Bảo hiền chất, hãy nghe A Lí đại thúc nói hết đã.



- Ách? Ngươi cường hoành xông vào nhà dân, ra tay đả thương thị vệ của ta. còn có ý định cưỡng gian nữ bộc trong phủ, có ý đồ cướp đoạt gia sản... Chẳng lễ không phải vậy sao?



A Lí lại lắc đầu nói:



- Ta biết rõ Tu Lục Luyện Khí hiện đang nằm trong tay ngươi, ngày ấy tại triển lãm Lực Luyện Khí trong Hồ Thành Lực Sĩ học viện thì ta đã đoán nó nằm trong tay ngươi, chỉ có điều không có chứng cứ xác thực nên ta cũng không đến tìm ngươi, qua một thời gian điều tra, ta cuối cùng đã nắm đủ chứng cứ, thứ đó đang nằm trong tay ngươi.



- Chứng cứ gì?



- Viên Linh Thú Lực Đan mà ngươi mua là do ta bán cho ngươi.
- Năm trăm năm trước, lão tổ tông A Vu Sơn của ta đã



luyện chế Tu Lực Luyện Khí này, mặt khác, ngươi còn nhớ rang ta đã kể với ngươi là Tu Lực Luyện Khí này cách đây 200 năm trước đă thất lạc không? Kỳ thật, đó là do hai mươi năm trước ta đă cố tình ném đi. khi đó ta mặt hướng biển cả, dùng khí lực toàn thân quẳng đi, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không ra tại sao nó lại roi vào tay ngươi a.



- Đợi... đợi một chút... Ngươi là?



Cho dù hắn thông minh tuyệt đinh, nhưng lúc này trong đẩu Phó Thư Bảo cũng trờ nên hồ đồ rồi.



- Lòi ta nói là thật, ta cho ngươi biết để tránh ngươi lo lắng, Tu Lực Luyện Khí này là bảo vật khó gặp. nhưng cũng là một tà vật chân chính, sử dụng nó để tu luyện lực lượng quả thực sẽ giúp tiến bộ thân tốc. nhung cũng sẽ tạo ra tác dụng phụ, đó chính là một khi sử dụng, Tu Lực Luyện Khí và Linh Thú Lực Đan sẽ tạo ra một loại vật chất không thể nhận biết, cùng tiên thiên linh khí tiến vào trong thân thê ngươi, thậm chí là đan điên, bình thường không có bất kỳ dấu hiệu gì. nhưng một khi ngươi muốn cùng nữ nhân làm loại chuyện đó, ha ha, nó sẽ khiến ngươi ngay cả V nghĩ muốn chết cũng có!



Tạm dừng lại một chút. A Lí đột nhiên lớn tiếng nói:



- Biết tại sao không? Một khi ngươi tiến vào thân thề nữ nhân, thứ đó cùa ngươi sẽ bị đau nhưbị đao cắt!



Phó Thư Bảo hiển nhiên hóa đá tại chỗ, không nói nên lời.



- Còn nữa, nữ nhân hôn tuy rang ngọt ngào vô cùng, nhưng đổi với ngươi thì lại là kịch độc, da trên toàn thân ngươi, bất kỳ chỗ nào dính nước bọt của nữ nhân thì sẽ cực kỳ ngứa ngáy, thống khổ không chịu nổi.



Phó Thư Bảo lúc này đã không chi hóa đá nữa, mà là bị sét đánh trúng đầu.



- Thư Bảo hiển chất, nhìn ngươi dường như không quá tin tướng, như vậy đi, để nữ bộc của ngươi thử một phen xem.



Ánh mắt A Lí quét qua bổn nữ bộc, nói:



- Ừm, hãy để chúng nữ tùy ý hôn một cái lên ngón tay nguơi. sau đó ngươi sẽ biết lời ta nói là thật hay không.



Trầm mặc một lúc lâu. Phó Thư Bảo mới nói:



- Đông Mai ngươi lại đây, làm theo lời hắn dùng lưỡi liếm ngón tay của ta một cái xem.



Tiếp đó, hắn đưa tay lên, sau đó mới duỗi ngón trỗ ra.



- Thiếu gia, nếu là thật, vậy ta... không dám đâu.



Đòng Mai mặc dù đi lại, cũng trung thực cầm lấy tay Phó Thư Bảo, nhưng cuối cùng vẫn không dám thè lưỡi ra.



- Do dự cái gì? Bảo ngươi thè lưỡi ra liếm thì ngươi liếm đi!



- Vâng thiếu gia...



Đông Mai thè cái lưỡi đinh hương ra, liếm xuống…