Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 152 : Cả phòng xôn xao (1,2)
Ngày đăng: 14:22 18/04/20
Ngay đúng lúc này, lão quản gia của Thính Phong Cư chạy vội đến trước mặt La Kiệt, đưa lên một phong thư rồi nói:
- Đây là thiếp xin gặp của Cát công tử vừa phái người mang đến. Hôm qua
hắn mới đến Hồng Cảng thành, biết công tử tổ chức tiệc rượu lần này cho
nên muốn đến dự. Đi với hắn còn có Băng Oánh của Quy Vân Tông.
La Kiệt mở thiếp ra, cười ha hả nói:
- Tú Cát là hảo hữu của ta tại kinh đô. Nếu như biết hắn sắp đến thì ta
đã tự mình mời hắn rồi. Nhưng tự hắn muốn đến thì không còn gì tốt hơn
rồi. Hiện tại ngươi phái người đi đến đưa thiệp mời, ồ không, tự ngươi
đi đi. Thuận tiện đến khố phòng chọn mấy món lễ vật mang cho Cát công tử đi.
- Vâng, lão nô sẽ đi ngay lập tức. Nhưng...
Lão quản gia lại nói.
- Còn có một quý khách đưa lời nhắn đến.
- Còn có một khách quý khác sao? Ai thế?
La Kiệt không ngờ là trong công ty này lại còn quý khách nào mà hắn còn quên chưa mời.
Lão quản gia cười nói:
- Quý khách này không giống như những khách khác mà là Dật Hương Công
Chúa từ Thánh Đóa Lan Quốc tại Tây Châu đại lục xa xôi. Vị Dật Hương
Công Chúa này được trời ban cho mùi hương nữ nhi mê người, chẳng những
có vẻ mặt trầm ngư lạc nhạn mà chỉ ngửi mùi hương trên người nàng thì đã say đến ba ngày rồi.
- Thế này... Là chuyện gì? Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc sao lại muốn đến tiệc rượu lần này của ta chứ?
Lão quản gia lắc lắc đầu:
- Ta đã hỏi người Tây Châu mang lời nhắn đến, hắn nói là bởi công chúa
điện hạ vừa đến Hồng Cảng thành của Tú Quốc, muốn gặp mặt một số nhân sĩ quan trọng của Tú Quốc cho nên không mời mà đến, muốn tham gia tiệc
rượu lần này. Người Tây Châu mang tin kia còn nói bà Dật Hương Công Chúa điện hạ của bọn họ đã sớm nghe đại danh của công tử, biết công tử là
người bác học đa tài, là tài tử hiểu sách vở, biết đạo lý cho nên cố ý
muốn đến gặp mặt.
- Ha ha, thế thì phiền quản gia lại đi thêm một chuyến, tặng thiếp mời cho Cát công tử xong lại đi mời Dật Hương Công
Chúa kia. Đúng, cũng chuẩn bị một phần lễ hậu nhé.
La Kiệt rất vui vẻ.
- Tốt, lão nô lập tức đi làm ngay.
Lão quản gia lui xuống.
Tần Sóc hơi ghen tị nói:
- La Kiệt huynh, xem ra vận đào hoa của ngươi đến rồi đó. Ngươi không
biết Dật Hương Công Chúa này nhưng ta lại biết. Người này đúng là có
hương thơm trời sinh, vẻ đẹp của nàng tuyệt đối là bế nguyệt tu hoa.
Điểm này tại đại lục Tây Châu và giới hải tặc đều rất nổi tiếng. Tại Tây Châu đại lục, dân chúng bình thường thậm chí còn coi nàng là thánh nữ
từ trời giáng xuống.
- Ha ha...
La Kiệt khó che đậy sự đắc ý trong lòng, tiếng cười nói rõ tâm trạng của hắn:
- Nếu như Dật Hương Công Chúa này thật sự hay như vậy thì ta còn theo
đuổi Ngả Mễ Đại Na làm gì nữa chứ? Theo đuổi người tốt hơn, địa vị cao
hơn như Dật Hương Công Chúa mới là lựa chọn sáng suốt mà! Cái khối băng
sơn Ngả Mễ Đại Na kia cứ để lại cho tên ngốc Tần Sóc này đâm đầu vào đi.
ta khẳng định khinh đến chẳng thèm nhìn một cái.
- Rượu này không tồi nhỉ, Tần Sóc huynh, sao ngươi không uống thế? Ở Tín Quốc chúng ta, ta còn chưa từng uống loại rượu nào ngon thế này đâu.
A Mạc Dã Vọng ngồi cạnh cười nói, uống ực một chén, lộ vẻ rất tham lam.
Tần Sóc nghiêng mắt nhìn A Mạc Dã Vọng một chút, trong lòng khinh thường.
- Người Tín Quốc tham ăn như lợn, ngồi cùng một góc với bọn họ đúng là một sự sỉ nhục.
Mà trong lúc này, tiếng cười của La Kiệt lại truyền đến.
Người chưa đến, một luồng hương thơm như gió núi thổi qua sơn cốc đầy hoa
thanh nhã đã truyền đến cưa, khiến toàn bộ khách trong phòng ngẩn ra.
Dật Hương Công Chúa mà nghe đồn là chưa cần gặp mặt, chỉ ngửi mùi thơm thôi là đã say ba ngày rốt cục cũng đến rồi.
Chương 153: Đại sứ văn hóa
Tiếng bước chân tới gần, hương thơm mê người càng nồng.
Một số người nóng lòng muốn nhìn thấy hình dáng của Dật Hương Công Chúa
đầu tiên, mất đi sự kiên nhẫn mà phải đứng dậy, nhìn ra phía xa xa.
Trong lòng Băng Oánh cũng cảm thấy xúc động kỳ lạ:
- Dật Hương
Công Chúa này quả nhiên là danh bất hư truyền. Hương thơm tự nhiên như
vậy, không biết trên thế gian có mấy nam tử có thể kháng cự được đây?
Trong lòng nàng cũng thầm than một tiếng:
- Nếu ta cũng có được hương thơm tự nhiên như vậy thì tốt rồi. Như thế
thì Tú Cát ca ca khẳng định sẽ càng si mê ta, cũng không có ý gì với
những nữ tử khác trên thế gian này nữa.
Nữ nhân rất tham lam, cho dù là người toàn thân không có chút khí tức khói lửa như Băng Oánh cũng vậy.
- Tới rồi, oa...
- Đẹp quá......
- Thơm quá...
Trong một loạt những âm thanh tán thưởng, Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã rốt cục xuất hiện trong mắt mọi người. Cao ráo nhưng không mất đi vẻ đẫy
đà, mặc một bộ váy bó ngực rất hợp với phong cách Tây Châu. Dưới sự
trói buộc của nó, vóc người của nàng lại càng lộ ra các đường cong hấp
dẫn, nhất là phần ngực được xẻ thấp, lộ ra cả một vùng da thịt trắng
như tuyết và một cái rãnh thật sâu, khiến người khó tự kiềm chế nổi.
Mái tóc vàng tùy ý buông trên vai. Khuôn mặt ngọc trắng như trứng gà bóc, mắt mũi tinh xảo, khéo léo tuyệt luân. Trong mắt mọi người ở nơi này,
Chi Ni Nhã giống như một nữ tử vừa trưởng thành, nhưng lại khiến cho
những nữ nhân đã trường thành đều thấy xấu hổ vì vóc người ma quỷ này.
Vẻ trong sáng và quyến rũ dung hợp hoàn mỹ trên người nàng. Còn có khí
tức quý tộc bẩm sinh, tự nhiên hào phóng, không phải những nữ tử bình
thường có thể so bì được. Điều này khiến nàng cực kỳ bất đồng với mọi
người. Nàng xuất hiện, kể cả Băng Oánh cũng mất đi ánh sáng vốn có của
mình.
Bên cạnh Chi Ni Nhã còn có một nam tử và một nữ tử Tây Châu.
Thân nữ tử kia mặc bì giáp, ngực to mông vểnh, da thịt trắng nõn, vóc người rất nóng bỏng, chẳng qua khuôn mặt lại đầy tàn nhang, khiến người
không đành lòng nhìn