Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 153 : Cả phòng xôn xao (3)
Ngày đăng: 14:22 18/04/20
Vốn khi nhìn thấy dáng người nàng thì nam nhân sẽ có rất nhiều ảo tưởng
nhưng vừa thấy sắc mặt nàng, những ý nghĩ kia liền không thể tồn tại
được nữa.
Nam tử Tây Châu kia chừng hai mươi bốn tuổi, mái tóc
vàng được buộc đuôi ngựa phía sau đầu, trên môi còn có đôi ria kiểu râu
cá trê, trông rất tức cười.
Kỳ lạ nhất chính là trên tay phải hắn còn cầm một cuốc sách da trâu, tay trái cầm một chiếc bút lông, có vẻ rất có học vấn.
Trong tiệc rượu này, thị vệ và tùy tùng bình thường đều không thể đi cùng chủ nhân. Như thế thì hai người mà Chi Ni Nhã mang theo này cũng khiến mọi
người khó phán đoán, không biết thân phận là gì đây?
- Chư vị,
xin được giới thiệu, vị này chính là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã tới
từ Thánh Đóa Lan Quốc, khách nhân tôn quý nhất của chúng ta. Mọi người
hoan nghênh một chút nhé.
La Kiệt cười nói, khó che đậy nổi vẻ đắc ý của mình.
Một loạt tiếng chào khách sao vang lên. Đám nam nhân vờ vịt tới bắt chuyện
đều dùng ánh mắt mê đắm nhìn vào nửa bộ ngực của Chi Ni Nhã. Lại nói,
nếu so với bộ ngực của nàng thì cặp mông cũng không nổi bật bằng, nhưng
đường cong gợi cảm trên đó và vẻ vểnh cao của nó cũng khiến cho bọn họ
giật mình, trong lòng không khỏi có ý này nọ.
- Các bằng hữu Tú
Quốc đừng nên khách sáo. Ta là một người rất thích kết bạn, bạn của ta
cũng biết ta là người rất thoải mái, ha ha. Vậy ta xin giới thiệu với
mọi người chút, đây là đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc của chúng ta.
Ngón tay Chi Ni Nhã chỉ về phía nam tử tóc vàng bên cạnh mình.
- Hắn tên là A Đức Lặc Hi Đạo Phu. Căn cứ vào tập quán của Tây Châu chúng ta, các bạn Tú Quốc có thể gọi hắn là Đạo Phu.
A Đức Lặc Hi Đạo Phu này chính là Phó Thư Bảo, còn đại sứ văn hóa A Đức
Lặc Hi Đạo Phu thật thì đã chết dưới tay linh vương Lý từ lâu rồi.
- Vị này chính là đoàn trưởng đoàn Hồng giáp vệ của ta, tướng quân Thản Ny Á.
Ngoài lão già gầy gò kia ra, mấy quý tộc vừa tới khi phát hiện
ra Tú Cát ở đây thì hiển nhiên không tránh khỏi một phen xu nịnh. Kết
quả là cả khách đường biến thành nơi tụ hội của đám chính trị gì, bàn
luận đều về mấy chuyện quyền thế và hưởng lạc, làm cho người ta chán
nản.
- Ông lão kia có vấn đề gì không?
Độc Âm Nhi cũng phát hiện ra ông lão kỳ quái nọ.
- Hắn có điểm khả nghi, nhưng có phải là hắn hay không thì phải chờ Ngả Mễ Đại Na tới mới xác định được, đừng hành động lỗ mãng.
Phó Thư Bảo nhắc nhở nhỏ.
Đang nói thì lại thấy Băng Oánh đang đi về hướng này.
- Không xong rồi! Chẳng lẽ nàng phát hiện ra điều gì sao?
Phó Thư Bảo tự dưng lo lắng.
Độc Âm Nhi cười lạnh một tiếng:
- Trực giác của nữ nhân là đáng sợ nhất. Nếu thật là thế thì có muốn ta hạ độc diệt khẩu ả không?
- Giết người diệt khẩu ở ngay chỗ này à?
Phó Thư Bảo thấy lòng lạnh ngắt, không hiểu sao nàng lại nghĩ ra được ý kiến này.
- Vậy thì tự ngươi giải quyết đi nhé.
Độc Âm Nhi không ngờ cầm ly rượu, chuyển qua một bàn trống khác, lộ vẻ như là người chuẩn bị xem kịch hay vậy.
Phó Thư Bảo lườm Độc Âm Nhi một cái, sau đó cũng không thể không đối mặt
với Băng Oánh đã đi tới trước mặt. Nhìn khuôn mặt trắng nõn quen thuộc
kia, thần sắc vẫn lạnh lùng như băng, đôi mắt đen láy ẩn hiện vẻ u buồn, trái tim hắn không khỏi loạn nhịp một chút. Biểu hiện ai oán như vậy,
chẳng lẽ thật sự nhận ra điều gì rồi sao?
Bước nhẹ đi tới, ngay khi Phó Thư Bảo đang lo lắng, nghi ngờ thì Băng Oánh đã tới trước mặt hắn