Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 154 : Nam nhân lưỡi độc vô địch (1,2)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


- Vị này là đại sứ văn hóa đến tới Thánh Đóa Lan Quốc, A Đức Lặc Hi Đạo Phu sao? Chào ngài.



- Chào... Ngươi.



Nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng, Phó Thư Bảo lại càng mơ hồ. Tiện

nhân này cuối cùng có thuốc gì trong hồ lô đây? Nhìn Độc Âm Nhi cầu

viện, lại thấy kẻ kia đang ngồi chống cằm xem kịch, làm hắn tức không

chịu nổi.



- Không biết Hi Đạo Phu đại nhân hiểu rõ về văn hóa của Tú Quốc chúng ta tới mức nào?



Băng Oánh lại hỏi. Tiếng nói của nàng cao lên, lập tức khiến nhiều người chú ý.



- Mẹ kiếp, nói nhỏ một chút thì chết người à?



Trong lòng thầm mắng một câu, mặt Phó Thư Bảo lại không đổi sắc, nói:



- Không nhiều lắm, bảy bảy tám tám phần thôi.



- Tú Quốc chúng ta không chỉ nổi tiếng về Lực Sĩ khắp thiên hạ mà kể cả

văn hóa cũng đứng đầu thế giới. Nhất là thơ từ của Tú Quốc chúng ta,

không có quốc gia nào có thể so sánh được. Nếu Hi Đạo Phu tiên sinh đã

hiểu rõ bảy tám phần văn hóa Tú Quốc chúng ta, như thế khẳng định là

biết thơ từ của Tú Quốc chúng ta, có phải không?



Lời nói của Băng Oánh càng lớn, càng khiến nhiều ánh mắt tập trung tới.



Phó Thư Bảo lập tức hiểu rõ dụng ý của nàng rồi. Tiện nhân này muốn dùng

thi từ chó má gì đó để thu hút mọi người, nhất là Tú Cát. Bởi từ sau khi Chi Ni Nhã xuất hiện, nam nhân trong khách đường chỉ vây lấy nàng, gần

như quên mất băng thanh ngọc nữ tới từ Quy Vân Tông là ả. Thế thì người

cao ngạo như ả có thể chịu nổi chứ?



- Ha ha...



Nén phản cảm trong lòng xuống, Phó Thư Bảo miễn cường cười nói:



- Vị tỷ tỷ này tìm người khác luận đàm thi từ của Tú Quốc đi nhé. Hiện tại ta muốn thưởng thức chút rượu ngon của Tú Quốc rồi.



- Theo ta được biết, Thánh Đóa Lan Quốc là một đại quốc tại Tây Châu đại

lục, có văn hóa lâu đời. Hi Đạo Phu tiên sinh nếu đã là đại sứ văn hóa

của quý quốc thì ngài sao lại không dám tiếp nhận biện luận với một nữ

tử như ta vậy?



Băng Oánh cố tình gây sự.



Mùi hỏa dược rất

dày đã hấp dẫn ánh mắt mọi người tới đây, kể cả Tú Cát và Chi Ni Nhã.

Khuôn mặt Tú Cát mang theo nụ cười, hiển nhiên là rất tán thưởng với

việc Băng Oánh náo động mọi người.



Sắc mặt Chi Ni Nhã như phủ

sương. Nàng biết Bảo ca ca của nàng kể chuyện thần thoại thì nhiều chứ

nói về văn hóa thì rất miễn cưỡng. Nhưng giờ đã cho hắn giả mạo làm đại

sứ văn hóa của nước mình, nếu lần này bị mất mặt, lại truyền ra ngoài

thì nhất định người khác sẽ khinh miệt.



Thánh Đóa Lan Quốc cũng

chỉ như vậy, đường đường một đại sứ văn hóa văn hóa của một nước mà cũng không dám biện luận với một nữ tử, thế thì làm sao đây?



- Băng Oánh tiểu thư, ngươi tha cho người ta đi.



La Kiệt đi tới, cười xòa nói:



- Vị Hi Đạo Phu đại sứ này làm sao có thể là đối thủ của nữ tử tài ba như ngươi chứ? Chúng ta đều biết rõ ngươi chính là tài nữ đệ nhất kinh đô,

không chỉ tinh thông âm luật, phương diện thi từ cũng đã đạt tới lô hỏa

thuần thanh rồi. Mặc dù là người nổi tiếng về thơ cũng không dám đấu với ngươi, huống chi là đại sứ văn hóa Hi Đạo Phu tới từ dị quốc chứ?



Biểu hiện là đang giúp đại sứ văn hóa của Thánh Đóa Lan Quốc nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý chế nhạo. Một loạt những lời này của La Kiệt khiến

tất cả khách khứa trong khách đường đều cười òa và bàn luận, ý vị chế

nhạo đại sứ văn hóa này cũng càng dày. Phó Thư Bảo nghiêng mắt nhìn Chi

Ni Nhã, thấy mặt ngọc của nàng đã lạnh như băng, tức nhưng vẫn đang cố

gắng áp chế, không dám phát tác.



- Nếu như Hi Đạo Phu đại sứ thật mà ở đây thì khẳng định nàng sẽ phát tác rồi. Sở dĩ nhẫn nại như vậy

cũng chỉ vì lo cho hành động của ta, sợ gây chuyện thì sẽ bại lộ thân

phận của mình phải không? Một nữ nhân xinh đẹp lại có lòng như vậy, sao


Trộm tác phẩm lớn của người cổ đại, Phó Thư Bảo vẫn có cảm giác vô cùng mỹ

diệu. Nhìn đám người khắp phòng cúi đầu như nhà có tang, hắn cũng thấy

rất sảng khoái.



Không có ai bình luận bởi tất cả mọi người đều không thể moi ra được nửa điểm xấu.



Trầm mặc nửa ngày, Băng Oánh mới u oán nói:



- Hóa ra Hi Đạo Phu đại nhân là một cao thủ. Băng Oánh tự then không

bằng. Nhưng nếu trình độ thi từ của đại nhân đã đạt tới mức đó thì tại

sao còn coi thường thi từ của chúng ta chứ? Chuyện này không phải là

tương đối mâu thuẫn sao?



Phó Thư Bảo khinh thường nói;



-

Bản thân thi từ của Tú Quốc các ngươi cũng không phải đáng ghét, chỉ có

một số người tự cho mình là bất phàm, lại tự coi mình là phong nhã mới

gây phản cảm thôi.



- Ngươi...



Vốn đã thay đổi cảm nhận với nam nhân miệng lưỡi độc ác của dị quốc này nhưng chỉ một câu của hắn

lại khiến Băng Oánh trở lại hiện thực. Cái tên độc miệng này cũng không

coi nàng vào đâu, thậm chí tới lúc này vẫn không quên đạp lên mặt nàng

hai đạp. Chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy, một đại sứ văn hóa của một

nước có thể làm được sao?



- Ta khuyên nghi đừng có làm mấy bài thơ vô dụng này nữa.



Phó Thư Bảo nói.



- Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta tôn sùng triết học và khoa học nhất. Văn

nhân của chúng ta không làm thơ miêu tả. Bọn họ thường đứng ở góc độ dân chúng bình dân mà nhìn nhận thế giới này, khích lệ mọi người phấn đấu

từ các góc độ. Mà văn chương của bọn họ viết lại chính là những lý luận

quan trọng để nhân loại phát triển. Ha hả, nói xa quá rồi, các ngươi

cũng không hiểu nổi.



- Xin hỏi vậy triết học và khoa học là loại văn chương gì?



Băng Oánh mặt dày hỏi.



Không chỉ Băng Oánh mà cả đám người hiển quý của Tú Quốc cũng như đi trong

sương mù. Dù là công chúa tiêu chuẩn của Thánh Đóa Lan Quốc là Chi Ni

Nhã kia cũng thấy mờ mịt cả. Trong lòng nàng thầm nói:



- Thánh

Đóa Lan Quốc chúng ta có mấy thứ văn chương đó sao? Triết học và khoa

học là cái gì chứ? Bảo ca ca sao lại nói khoác thế?



Lại nghe Phó Thư Bảo nói.



- Nước ta có một văn nhân tên là Newton. Hắn đã phát biểu một luận văn là lực vạn vật hấp dẫn. Hắn nói trong giới tự nhiên, người và vật đều hấp

dẫn nhau. Lực hút lớn có liên quan trực tiếp tới thể tích và trọng lượng của vật, cũng liên quan tới khoảng cách giữa hai vật. Từ đó chúng ta có thể tính ra các tinh thể trên bầu trời, quy luật vận hành của chúng,

cũng có thể giúp chúng ta chế tạo ra khí cụ phi hành, xuyên qua tinh

không.



Cả phòng im bặt.



Cái gì mà lực hấp dẫn, cái gì mà

liên quan trực tiếp. Đó là lý luận nổi tiếng của thế giới khác, trong

thế giới này lại thành hiếm có khó tìm, chưa ai từng thấy, cũng chẳng ai từng nghe. Phó Thư Bảo chẳng qua chỉ cầm tới dùng một chút mà thôi, tất nhiên là thấy thoải mái nhưng đám người hiển quý trong phòng này nghe

thấy mà trái tim tăng tốc, muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm được chỗ

nào mà phản bác.



- Còn có hiệu ứng hồ điệp...



- Lại nói thêm một chút về quan hệ giữa không gian và thời gian...



Căn phòng lúc đầu chỉ yên tĩnh, tới khi đại sứ văn hóa nói hết một loạt lý

luận quỷ dị, khách đường biến thành không một tiếng động. Kể cả ánh mắt

của hai người Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã khi nhìn Phó Thư Bảo cũng đã âm

thầm thay đổi. Hắn đã trở nên bác học đa tài từ bao giờ thế?