Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 155 : Ngả Mễ Đại Na thật giả (1,2)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


- Ha ha, chúng ta đừng biện luận thi từ với luận văn gì nữa. Đây là tiệc rượu, chúng ta uống rượu thôi.



La Kiệt phá tan không khí lặng lẽ quý dị. Nam nhân độc miệng dị quốc này

đã nói tới mọi người cứng họng rồi, hắn cũng không muốn chuyện này tiếp

tục phát triển nữa.



- Ha ha, vậy tạm đến đây thôi nhé.



Phó Thư Bảo liền về chỗ ngồi.



Băng Oánh nhìn Phó Thư Bảo không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải cắn môi rời đi. Nàng rất muốn phản bác lý luận quỷ dị của Phó Thư Bảo nhưng lục tung cả bụng lên mới tuyệt vọng mà phát hiện ra là mình không biết

những thứ đó, cứ mạnh miệng phản bác thì sẽ trở thành trò cười mà thôi.



- Tiện nhân tự rước lấy nhục.



Phó Thư Bảo khinh bỉ nhìn bóng lưng của Băng Oánh, nói đầy tâm trạng:



- Dù chỉ là bắt buộc phải đính hôn nhưng tốt xấu gì ngươi cũng được xem

là hôn thê của lão tử. Ngươi giỏi lắm, quang minh chính đại đi với tên

khốn Tú Cát kia, thật sự là không biết thẹn.



Độc Âm Nhi trở lại chỗ ngồi, cười nói:



- Không ngờ ngươi cũng hiểu biết không ít đó.



Phó Thư Bảo chỉ cười cười, không nói gì. Những thứ hắn hiểu, Độc Âm Nhi mới chỉ thấy như một góc của núi băng thôi.



Chi Ni Nhã cũng từ từ đi tới, sắc mặt đã hiện ý cười nhàn nhạt, tới trước mặt Phó Thư Bảo mới hạ thấp giọng nói:



- Bảo ca ca, Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta có tài tử nào tên là Newton mà ta không biết thế?



Phó Thư Bảo không thể đáp.



- Về sau có thể giảng kỹ cho ta về lý luận kỳ quái vừa rồi của ngươi không? Ta cảm thấy còn nhiều chỗ chưa rõ đấy.



Hai mắt Chi Ni Nhã phóng ra thần quang nhiệt thành. Có thể nhận ra, trọng

lượng của một số người trong mắt nàng đã tăng lên nhiều rồi.



Công chúa, chớ quên chúng ta vẫn đang làm việc đấy.



Phát hiện ánh mắt dị thường của Chi Ni Nhã, Độc Âm Nhi liền khó chịu hẳn, cất lời nhắc nhở.



Chi Ni Nhã hơi bất mãn nhìn Độc Âm Nhi một cái nhưng cũng không quấn lấy

Phó Thư Bảo nữa, mỉm cười với hắn rồi lại trừng mắt với Độc Âm Nhi một

cái, sau đó mới xoay người rời đi.



- Hừ! Sau chuyện này, chúng ta phải nói rõ quan hệ với nàng đi.



Độc Âm Nhi tức giận nói.



Phó Thư Bảo cười khổ một tiếng. Chưa xong việc hắn đã thấy đau đầu rồi, còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.



Ngay lúc này, một đám nữ hầu tiến vào, mỗi nữ hầu đều mang một bàn ăn tinh

xảo, trên đó đều là thức ăn và rượu ngon. Tiệc rượu chính thức đã bắt

đầu rồi nhưng Ngả Mễ Đại Na và chủ nhân thần bí của nàng sao vẫn chưa

xuất hiện đây?



- Hay là Luyện lão nghe nhầm?



Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy hồ nghi, ánh mắt đảo qua đám nữ hầu kia, đột nhiên dừng lại trên người một nàng.



Các nữ hầu khác đang bận rộn mang thêm thức ăn, rượu ngon cho các bàn, luôn tay luôn chân, cũng không dám nhìn thẳng vào tân khách, lộ vẻ khiêm

nhường hữu lễ, duy nhất chỉ có một mình nữ hầu mà Phó Thư Bảo đang nhìn

là sau khi tiến vào khách đường, vẫn luôn ngẩng đầu đảo khắp khách
chuyển ngầm bên trong đất. Bởi tầm mắt bị che khuất nên hắn chỉ có thể

nhìn thấy một vùng âm trầm hắc ám. Dựa vào cảm giác, đoán chừng đã đi

tới dưới ngôi nhà ngói, sau đó hắn dừng lại. Độ dày cách mặt đất một

thước thì người bình thường tất nhiên không thể nghe thấy âm thanh nào

truyền ra những đối với một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố mà nói lại không

phải là vấn đề.



Dỏng tai nghe ngóng, không có bất cứ tiếng động gì.



- Kỳ quái. Đúng ra phải ở chỗ này chứ, nhưng sao lại chẳng có chút động tĩnh gì thế? Chẳng lẽ ta bị lừa rồi?



Trong lòng Phó Thư Bảo phiền muộn nhưng cũng chưa bỏ cuộc mà vận dụng lực

lượng Luyện Nguyên Tố, tiếp tục di chuyển về một hướng khác của gian

phòng.



Mặt đất đủ dày để che dấu bất cứ khí tức gì của hắn. Mà

lấy lực lượng thổ Nguyên Tố làm chủ, trường lực lượng lực lượng của hắn

giống hệt mặt đất, chẳng khác gì hoàn toàn dung nhập vào trong đất, cho

nên cực kỳ khó bị phát hiện. Nhưng nếu đặc tính Luyện Nguyên Tố Lực của

hắn thay đổi thành hỏa hay thủy, mộc thì lúc đó sẽ bị phát hiện ngay.



Âm thầm di chuyển lên phía trên mặt đất, đi theo phương hướng trong trí

nhớ, Phó Thư Bảo vẫn không nghe thấy tiếng động gì trong gian nhà ngói.



- Mẹ kiếp, nhất định là bị lừa rồi!



Phó Thư Bảo bực bội, khi đang chuẩn bị nổi lên thì bỗng nhiên lại nghe một

loạt tiếng chân bước truyền tới. Trái tim đập thịch một cái, hắn lập tức trấn định tâm thần, bắt đầu nghe kỹ bất cứ âm thanh gì trên mặt đất.



Cạch, một tiếng cửa mở ra.



Tiếng bước chân là của hai người, trong đó một tương đối nhẹ, một lại hơi

nặng nề. Cửa mở ra, hai người đó liền nhanh chóng tiến vào phòng.



- Chủ nhân, đây là thứ ngươi muốn tìm tại Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các.



Đó là tiếng nói của Ngả Mễ Đại Na! Phó Thư Bảo vừa nghe một cái là nhận ra ngay. Tất cả suy đoán lúc trước là hoàn toàn chính xác. Ngả Mễ Đại Na

trong khách đường chỉ là một thế thân mà thôi!



Tiếng một thứ gì đó được đặt trên bàn cũng truyền tới.



Luyện Thiên Thử trước kia đã điều tra ra là Ngả Mễ Đại Na đã lấy trộm từ

trong kho tài liệu một khối hóa thạch hổ phách và một bản đồ da thú

không rõ nội dụng. Chẳng qua dù biết đó là cái gì nhưng dùng làm gì thì

Phó Thư Bảo cũng chẳng rõ. Nghe Ngả Mễ Đại Na đặt thứ gì đó lên bàn, hắn cũng không khỏi hồi hộp hơn. Nếu lấy được không phải là sẽ hiểu rõ ngay sao?



- Ta ra ngoài được cũng không dễ dàng, có nhớ ta không?



Giọng nói của một lão già truyền tới.



- Đương nhiên là nhớ rồi. Mỗi ngày ta đều nhớ ngươi ba lần. Buổi sáng một lần, xế chiều một lần, tới khi đi ngủ lại nhớ một lần nữa.



Tiếng cười của Ngả Mễ Đại Na truyền tới.



Phó Thư Bảo dưới đất không nhịn được mà mắng thầm:



- Ta khinh! Chuyện chính không bàm lại bàn chuyện như thế. Ngả Mễ Đại Na

này thật sự là ti tiện. Tuổi lão già kia sợ là có thể làm gia gia ả rồi, không ngờ vẫn còn chơi đùa, đúng là một đôi cẩu nam nữ!



- Thế thân ngươi sắp đặt đó có đáng tin không?



Đột nhiên lão già đổi đề tài.