Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 156 : Một đôi cẩu nam nữ (1,2)
Ngày đăng: 14:22 18/04/20
Giọng nói của Ngả Mễ Đại Na vang lên:
- Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Nàng rất thông minh, không sợ xảy ra lỗi lầm gì đâu.
- Vậy là tốt rồi. Vừa rồi ta còn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn ta.
- Chủ nhân, nhất định là ngươi bị ảo giác thôi. Ngươi đừng lo lắng nữa.
Thính Phong Cư này nhiều cao thủ, người bình thường không cách nào tiến
vào được. Thân phận của ngươi bí ẩn như thế, ai có thể phát hiện ra được chứ?
- Vậy là tốt rồi. Thời gian của ta không nhiều, cởi quần áo ra đi.
Giọng nói của lão già trở nên run rẩy.
- Ta biết là chủ nhân nhớ ta cho nên mới cố ý sắp xếp địa điểm ở chỗ này. Nông Tiều Song Vệ của chủ nhân cũng rất biết điều, sáng sớm đã đi ra
ngoài Thính Phong Cư cảnh giới rồi, cũng là cấp cho ta và chủ nhân có
một không gian để sung sướng đấy.
- Ha ha, các ngươi đúng là không tồi, rất biết tâm tư của ta.
Tiếng cởi quần áo sột soạt truyền tới. Rất nhanh, tiếng bàn tay vuốt ve nhau
cũng truyền ra. Sau đó tiếng hô hấp của Ngả Mễ Đại Na trở nên nặng nề và dồn dập, cổ họng cũng phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Cảnh tượng
như thế khiến Phó Thư Bảo ngượng ngùng và tức giận muốn chết. Hai người
này ở chung không bàn chuyện hóa thạch hổ phách hay chuyện bản đồ da thú mà lập tức làm mấy chuyện này. Chẳng qua lúc tới ngôi nhà ngói này hắn
còn thấy lạ vì không có thủ vệ, hóa ra là Ngả Mễ Đại Na đã sắp đặt từ
trước rồi.
Nghe hai người nói chuyện, Nông Tiều Song Vệ hiển
nhiên là hai thị vệ già kia. Như thế thì vườn rau cải trong viện kia có
thể là do Nông Tiều Song Vệ kia trồng không? Nghĩ sâu hơn một chút, lão
già này có phải có quan hệ rất sâu với đệ nhất thế gia của Tú Quốc là La gia không?
Ngay lúc Phó Thư Bảo đang phán đoán, hai người trên mặt đất đang tiến vào loại chiến đấu nguyên thủy nhất.
Tiếng va chạm và tiếng thở hổn hển pha trộn vào nhau, cảnh tượng chắc giờ đang nóng như lửa thiêu.
- Ôi...
Một lúc sau, La gia kia hừ một tiếng, kết thúc trận chiến.
- Sao lại nhanh thế?
Phó Thư Bảo thầm khinh thường.
- Chủ nhân, ngươi thật là lợi hại mà. Vừa rồi Na Na giống như được bay trên trời vậy.
Là bên bị tấn công, Ngả Mễ Đại Na lại đưa ra kết luận không giống thế.
- Ha ha...
Lão già vừa cười vừa thở dốc.
- Chỉ được cái dẻo miệng thôi. Ta chẳng qua chỉ là một lão già bình
thường, có bao nhiêu tinh lực đâu. Ngươi tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, chắc là không vui nổi. Ừ, nghĩ cách cho nó dậy tiếp nhé. Ta còn muốn làm lần nữa.
- Na Na đã chuẩn bị tốt từ trước cho chủ nhân rồi. Đây là
thần dược tráng dương ta cố ý luyện chế cho người, ăn xong thì chủ nhân
còn lợi hại hơn cả mấy Lực Sĩ tuổi trẻ kia. Mặt khác, ta lại.... Hì
hì...
Tú Quốc chút nào. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, gia chủ La Nghiêm
nắm trong tay quái vật lớn này lại là một người bình thường chứ?
Một lần mại hiểm nghe lén này, không chỉ biết thêm lại lịch về hai loại đồ
vật đó, còn biết thân phận thận của Ngả Mễ Đại Na, không thể không nói
là thu hoạch nhỏ được.
Như vậy thì nguyên nhân khiến Ngả Mễ Đại
Na có gan phản bội Thanh Thủy cũng rất đơn giản. Nàng được gia chủ La
Nghiêm của đệ nhất thế gia Tú Quốc, La gia nhận nuôi. Hai người chẳng
những có quan hệ cha con nuôi mà còn có quan hệ thể xác, phản bội cũng
là hạt giống đã được gieo mầm từ sớm rồi.
Nhưng Phó Thư Bảo lại
thấy, trong tay La Nghiêm khẳng định đã nắm được nhược điểm của Ngả Mễ
Đại Na này, nếu không thì loại tiện nhân như Ngả Mễ Đại Na khẳng định
cũng không nghe lời hắn.
Chẳng qua chuyện như thế, hắn cũng chẳng hứng thú tìm hiểu.
Bỏ qua việc cướp lấy hóa thạch hổ phách và bản đồ da thú, Phó Thư Bảo lại
vận dụng Luyện Nguyên Tố Lực, lặng im trở lại đường cuc.
Nếu như
ra khỏi tường nhà ngói mà đã chui lên mặt đất thì rất có khả năng sẽ bị
Ngả Mễ Đại Na phát hiện. Cho nên chỗ hắn chọn vị trí để lên mặt đất phải xa hơn một chút, ở trong khu rừng trúc rậm rạp. Sau đó hắn liền sửa
sang quần áo, bước nhanh về phía khách đường của Thính Phong Cư.
Cả đường vô sự, chỉ gặp mấy người hầu của Thính Phong Cư.
- Đôi cẩu nam nữ Ngả Mễ Đại Na và La Nghiêm nọ trăm lần cẩn thận rồi cũng có một lần sơ sót, cho là ở địa bàn của mình là đảm bảo an toàn, nhưng
cuối cùng lại lộ đuôi cáo ra.
Đã ném đi được tảng đá trong lòng,
tâm trạng Phó Thư Bảo cũng tốt hơn hẳn. Nhưng nhớ lại những chuyện nghe
được, hô hấp của hắn không khỏi trở nên hơi dồn dập.
Nữ nhân như
Ngả Mễ Đại Na thì hiển nhiên hắn không cảm thấy hứng thú. Nhưng tiếng
động khi Ngả Mễ Đại Na làm chuyện đó khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ tới Chi Ni Nhã và chuyện hoang đường phát sinh trong động quật kia...
Không khí trong khách đường vẫn náo nhiệt như cũ.
Không có tên nam nhân độc miệng đại sứ văn hóa kia, cả đám nam nhân đều thoải mái hơn nhiều, vây Ngả Mễ Đại Na và Chi Ni Nhã lại. Băng Oánh xem như
hoa đã có chủ, dù nàng cũng được xem là tuyệt sắc nhưng ngại Tú Cát nên
các tuấn kiệt nơi này không ai dám lại gần.
Tú Cát vốn phải đi
cùng nàng nhưng Phó Thư Bảo sau khi đi vào lại phát hiện ra nàng ngồi cô độc ở một bàn tiệc, cũng chẳng thèm uống rượu. Tú Cát ca ca của nàng
đang nói chuyện gì đó với Chi Ni Nhã, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười
sang sảng.
- Đáng đời, nam nhân như Tú Cát cũng đáng để ngươi đối xử thâm tình với hắn sao? Hiện tại sở dĩ hắn còn dịu dàng với ngươi như vậy là vì còn chưa chiếm được ngươi. Một khi chiếm được cơ thể ngươi,
chơi đùa chán rồi thì ngươi sẽ thấy được diện mạo thật của hắn. Con mẹ
nó đúng là còn ngu hơn heo.
Thu hồi ánh mắt từ trên người Băng
Oánh, Phó Thư Bảo đi về phía Độc Âm Nhi. Người đáng thương cũng có chỗ
đáng giận. Từ rừng rậm Mai Bảo tới giờ, hắn không có chút thiện cảm gì
với nàng cả.