Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 157 : Lòng trắc ẩn

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Nhìn Phó Thư Bảo bình yên trở về, Độc Âm Nhi cũng thầm thở phào một hơi

nhưng nét mặt lại không thể hiện gì. Mãi cho tới khi Phó Thư Bảo ngồi

xuống, bưng chén rượu lên uống thì nàng mới thấp giọng hỏi.



- Thế nào rồi?



Phó Thư Bảo cười nói:



- Ngả Mễ Đại Na trước mắt này là giả. Người thật ta tìm thấy rồi, cũng

biết chuyện chúng ta muốn biết. Nhưng hiện tại không phải lúc, trở về

nói tiếp nhé.



- Như thế thì đã lấy được hai thứ kia rồi hả?



Độc Âm Nhi lại hỏi nhỏ.



Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:



- Hiện tại không có tác dụng, về sau hãy lấy.



- Cái tên này...



Độc Âm Nhi duỗi chân xuống dưới gầm bàn, đạp Phó Thư Bảo một cái.



Phó Thư Bảo đang thưởng thức rượu ngon phải há to miệng, suýt nữa là rơi cái chén trong tay xuống.



Mãi cho tới khi tiệc rượu kết thúc, Phó Thư Bảo cũng không thấy gia chủ La

gia, La Nghiêm trở lại, cũng không thấy Ngả Mễ Đại Na thật về.



Phản ứng của La Kiệt không có gì lạ, mà từ cách cư xử của hắn với Ngả Mễ Đại Na trước kia thì khẳng định hắn biết phụ thân tới nhưng tuyệt đối không biết phụ thân hắn tới làm gì, càng không biết thân phận của Ngả Mễ Đại

Na. Nếu không, đã biết thân phận Ngả Mễ Đại Na và chuyện phụ thân hắn

làm, hắn còn theo đuổi Ngả Mễ Đại Na như ruồi nhặng thế sao?



Trên thế giới này có mấy nam nhân lại nói chuyện mình nuôi gái cho người nhà biết đâu? Càng huống chi La Nghiêm là người nắm trong tay đệ nhất thế

gia Tú Quốc. Cho nên chuyện này nhìn như không thể hiểu được nhưng lại

rất bình thường. Sự thật là không chỉ có La gia mà đại gia tộc khác,

thậm chí là vương thất Tú Quốc chẳng lẽ không có chuyện này à?



Tiệc rượu mãi tới hoàng hôn mới kết thúc.



Chi Ni Nhã là người đứng dậy cáo từ đầu tiên. Là hai đại tùy tùng của nàng, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cũng đi theo.



Ra khỏi cửa lớn của Thính Phong Cư, một đám nữ thị vệ Thánh Đóa Lan Quốc

và Thanh Thủy ngoài này lập tức ào tới, dìu Chi Ni Nhã lên xe ngựa, rời

khỏi nơi này.



Lần này bọn họ không trở về lữ quán mà trực tiếp đi tới sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc tại Hồng Cảng thành. Xe ngựa tới sứ

quán, Luyện Thiên Thử cũng đã về sứ quán.




Phó Thư Bảo cười lạnh nói:



- Thế nhất định là Tú Cát và quan viên Tú Quốc phát tiết oán khí lên

người hắn rồi. Kể ra hắn cũng đáng thương. Cho hắn vào đi, ta gặp hắn

một lần.



Dù là người không hề liên quan nhưng hắn lại động lòng

trắc ẩn, không đành lòng để có người vì một chuyện buồn cười như thế mà

cả nhà mất mạng.



Độc Âm Nhi nói:



- Có cần ta đi cùng không?



Phó Thư Bảo đi về phía ngoài, nói:



- Không cần đâu. Chỉ gặp một quan viên văn hóa thôi, có gì đâu. Các ngươi thu thập hành lý đi nhé.



Đi theo nữ thị vệ kia, ra khỏi cửa sứ quán, thấy trong bóng đêm mù mịt quả có một nam tử đang quỳ thật. Người này thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi,

vóc người rất to béo, mặc quan phục Tú Quốc, cúi đầu xuống, thần sắc

khẩn trương, lộ vẻ vô cùng căng thẳng.



Nữ thị vệ lưu lại tại cửa, Phó Thư Bảo chậm rãi bước tới, nói:



- Ngươi không cần quỳ nữa, đứng lên đi.



Nghe giọng nói của Phó Thư Bảo, nam tử kia vội vàng ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy:



- Đa tạ Hi Đạo Phu đại nhân, đa tạ Hi Đạo Phu đại nhân!



- Ngươi lo sợ như thế làm gì?



Phó Thư Bảo cười nói:



- Ta đã tới rồi, cũng gặp mặt ngươi rồi. Ngươi trở về cũng có thể nói chuyện rồi. Vậy trở về đi nhé.



- Ta...



Nam tử nọ đột nhiên quay đầu về phía một ngõ nhỏ âm u phía đối diện.



Trong lòng Phó Thư Bảo chấn động, cũng vội vàng nhìn về phía đi. Lúc này đột

nhiên một luồng hàn quang bỗng bắn xuyên qua bóng tối, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn.



- Á!



Nam tử kia kêu thảm một tiếng, cổ đã lệch ra rồi ngã xuống mặt đất. luồng hàng quang kia chính là một mũi tên, đâm mạnh vào đại não hắn!