Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 158 : Ám sát trên phố (1,2)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Vèo! Không đợi Phó Thư Bảo kịp lui lại tới cửa sứ quán, một loạt tên đã

bắn từ bốn phương tám hướng tới, tên bắn như mưa! Cái gọi là quan viên

văn hóa kia chẳng qua chỉ là một cái bẫy để bắn chết hắn thôi!



Bốn hướng đều có tên bắn tới, kể cả bầu trời cũng còn chỗ trốn. Thổ độn tựa như là phương pháp tốt nhất để tránh né nhưng chỉ sợ là hắn còn chưa

kịp chui xuống đất hoàn toàn thì những mũi tên này đã cắm lên người hắn

rồi. Dưới tình huống cấp bạch, Phó Thư Bảo vội vàng vận Luyện Nguyên Tố

Lực thành một cái lồng phòng hộ, sau đó cúi thắt lưng, hai tay ôm đầu,

bảo vệ chặt chẽ vị trí yếu hại là cái đầu của mình.



Hắn vừa mới

thực hiện xong động tác phòng ngự này thì những mũi tên mạnh này đã bắn

tới, ào ào đập vào người hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp

toàn thân. Nhưng có bì giáp của da Ngân Ti Tàm Mãng phòng hộ, những mũi

tên này chỉ khiến hắn đau đớn chứ không cách nào xuyên thủng bì giáp

được, cũng không tạo thành tổn thương chính thức cho hắn.



Bì giáp do Độc Âm Nhi chế tạo, ngoài hai bàn tay, hai bàn chân và đầu là không

được phòng hộ ra, có thể nói là phòng ngự đạt mười phần. Đây cũng chính

là nguyên nhân hắn vội vàng ôm lấy đầu mình.



Một đợt sóng tên vừa hết, Phó Thư Bảo thuận thế ngã lăn ra mặt đất, đôi mắt nhìn như nhắm

chặt vẫn mở ra một khe nhỏ, quan sát tất cả những địa phương có khả

năng.



Đột nhiên xuất hiện tên bắn giết Hi Đạo Phu đại nhân, mấy

nữ thị vệ đứng ở cửa sứ quán lập tức hét lên chói tai, một người chạy về báo tin còn mấy người còn lại vọt nhanh về phía Phó Thư Bảo.



Nhưng có người còn nhanh hơn bọn họ, phải nói là nhanh hơn nhiều!



Vù vù! Từ cuối hẻm góc đường và sau những bức tường nhà dân quanh đây, một đám áo đen lần lượt vọt ra, toàn thân không có màu gì khác, kể cả chụp

đầu cũng là màu đen. Đếm đại khái thì đám người này có trên hai mươi

người!



- Tên kia trúng tên mất mạng rồi. Chém đầu hắn mang về thôi! Chỗ này không nên ở lâu.



Nam nhân cầm đầu quát. Dưới sự chỉ thị của hắn, lập tức có một kẻ thân thủ

nhanh nhẹn liền đi tới, nhấc đao trong tay chặt vào cổ Phó Thư Bảo. cùng lúc đó, đồng bọn của hắn đã vây sứ đoàn lại.



Thanh đao rất nặng, lưỡi đao sắc bén nhưng khi sắp chém vào gáy đối phương thì đột nhiên

Phó Thư Bảo vừa giả chết lại dịch đầu đi. Thanh đao chém trượt, mặt đất

bắn lên một đám hoa lửa.



Bịch! Trong tích tắc, một quyền nặng nề đột nhiên đánh vào háng hán tử kia.



- Á...



Tiếng thét thảm tuôn ra từ trong họng hắn, còn cả một luồng máu bắn ra.



Một quyền giải quyết xong hán tử vừa muốn chặt đầu mình, Phó Thư Bảo đột

nhiên xoay người bật dậy, ngón trỏ bàn tay trái vuốt lên Luyện Trữ Vật

Giới trên tay phải một cái, sau đó chia ra. Trên hai tay hắn xuất hiện

hai thanh kiếm răng rắn.



Hai tay vung mạnh, hai luồng sáng lạnh lóe lên, tạo thành một hình tròn tuyệt đẹp vào những người đang vây quanh hắn.



Phụt phụt phụt! Ta kẻ áo đen còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chặt thành hai

khúc. Nội tạng và những thứ dơ bẩn bên trong phun ra như suối.



Biến cố đột ngột khiến cho đám thích khách áo đen còn lại đại loạn.



- Giết hắn!



Tên thủ lĩnh cầm đầu lại ra lệnh.



Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên nụ cười lạnh như tơ, chém hai đao về phía

trái phải, cơ thể đột nhiên bay lên không, từ trên cao giáng xuống, hai

thanh kiếm răng rắn bổ mạnh vào tên thủ lĩnh kia! Bắt giặc phải bắt vua

trước!



Thân có bì giáp da rắn bảo vệ, đao kiếm bình thường trừ

phi chém trúng đầu hắn, nếu không thì chẳng cách nào làm tổn thương hắn. Đây chính là chỗ dựa khiến Phó Thư Bảo không sợ hãi gì, có gan dám chém giết đầu lĩnh của đám thích khách với tư thế không cần phòng thủ này!


Độc Âm Nhi lạnh lùng nói:



- Không cần đâu.



Thấy sắp sửa xảy ra đấu võ mồm, Phó Thư Bảo cười khổ nói:



- Các ngươi đừng tranh luận nữa. Kế hoạch của chúng ta không thay đổi, sáng mai vẫn lên đường về Hổ Thành.



Độc Âm Nhi ngạc nhiên nói:



- Quay về Hổ Thành sao? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy à?



Phó Thư Bảo nói:



- Ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Nếu Tú Cát đã muốn lấy mạng ta, ta còn

nhịn được thì ta có còn là nam nhân không? Chi Ni Nhã, ngươi để quan

viên sứ quán xử lý chuyện này, sau đó phái người đi đưa tin là ngươi đi

du ngoạn Hổ Thành. Mặt khác ngươi lại phái người tung tin khắp nơi, nói

là Phó Thư Bảo vừa quay về Hổ Thành rồi.



- Cái gì? Ngươi...



Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi đều sừng sờ tại chỗ.



- Biết tin tức này rồi, Tú Cát khẳng định sẽ giết tới. Lúc đó thì...



Phó Thư Bảo cười lạnh:



- Để xem ai có thể giết được ai nhé.



Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua nhưng không thể thổi đi được mùi máu tươi rất nồng ở nơi này.



o0o



Ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, phủ một tầng sáng bạc trên mặt đất.



Khách đường của Thính Phong Cư tràn ngập tiếng đàn, mấy vũ công đang múa. Tú

Cát, Băng Oánh ngồi một bàn, La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na ngồi một bàn, liên tục mời rượu nhau. Không khí rất thoải mái. Bất đồng với tiệc rượu ban

ngày, giờ phút này Ngả Mễ Đại Na đang cười nói ở trong này lại là người

thật, không phải giả.



Miệng thơm mở ra, uống một chén rượu ngon, Băng Oánh thở dài một hơi, nói nhỏ:



- Tú Cát ca ca, gia nô ngươi phái ra đã đi một lúc rồi mà sao còn chưa về vậy?



Tú Cát cười ha hả nói:



- Băng Oánh muội muội yên tâm đi. Bọn họ sẽ không thất bại đâu.



Băng Oánh hơi lo lắng nói:



- Có thật là bọn họ chỉ đi giải giận không? Ta sợ bọn họ ra tay không

biết nặng nhẹ, làm tổn thương tới tính mạng của đại sứ Hi Đạo Phu đó.



Tú Cát bưng chén rượu lên, không trả lời, uống rượu, trong lòng cười thầm.



- Giờ phút này thì đại sứ Hi Đạo Phu kia sợ là đã biến thành máu thịt

rồi. Kẻ đó không nể mặt ta như vậy, không giết hắn thì làm sao ta nuốt

trôi cơn giận này được chứ?



- Miệng lưỡi của Hi Đạo Phu đại nhân

đó đúng là rất độc ác. Nhưng phương diện thi từ của hắn quả là độc bộ

thiên hạ. Ta cảm thấy trong những người ta biết, không ai có thể sánh

được với hắn.



Băng Oánh vẫn nhớ mãi bài Niệm Nô Kiều kia nhưng

nàng cũng không biết đó chẳng qua chỉ một bài thơ trong thế giới khác

của Phó Thư Bảo.



- Quên đi quên đi. Không nên nói chuyện này nữa. Chúng ta đổi đề tài nhé.



Tú Cát nghe tới thi từ là lại chán, chẳng qua trước mặt Băng Oánh thì hắn cũng không tiện phát tác.