Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 159 : Tin tức bất ngờ

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


La Kiệt đứng lên, cười ha ha nói:



- Cát công tử và Băng Oánh tiểu thư cũng đừng để chuyện ban ngày ở trong lòng. Kẻ đó chẳng qua chỉ là

một con rắn độc man di mà thôi. Dạy dỗ hắn một chút cũng để hắn hiểu, Tú Quốc ta đất lớn người đông, con dân vạn vạn. Thiên triều thịnh thế, làm sao hắn có thể hiểu nổi chứ? Nào, chúng ta tới uống hết chén này đi!



Ngả Mễ Đại Na cười nói:



- Kiệt công tử nói hay lắm, ta còn biết nói gì đây? Uống rượu như vậy

thôi. Nhưng trước khi uống chén này, ta vẫn muốn hỏi. Băng Oánh muội

muội vốn là nữ nhân tài ba trong chúng ta, cùng với Cát công tử là một

đôi trời sinh, không biết lúc nào mới được uống rượu mừng của các ngươi

đây?



Câu nịnh nọt này mát tới tận tim Tú Cát và Băng Oánh. Trong

tiếng cười vui, bốn tài tử giai nhân có thân phận liền đứng lên, nâng

chén chúc mừng.



Ngay lúc này, một gia nô chạy vào cửa khách đường, sắc mặt nghiêm trọng, thở hổn hển nói:



- Công tử, không tốt rồi!



Người tới là gia nô của Tú Cát. Công tử hắn gọi tất nhiên là Tú Cát rồi.



Vừa nhìn sắc mặt của gia nô, trái tim Tú Cát trầm xuống.



- Hoảng cái gì chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Nói mau!



Gia nô nọ thở hổn hển hai tiếng mới run rẩy nói:



- Người công tử phái đi... Đã chết hết rồi!



Chén rượu trong tay Tú Cát cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.



- Ngươi nói cái gì?



- Người công tử phái đi ám sát, lúc đầu đều thuận lợi cả. Người nô lệ

được mua kia cũng dụ được đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc ra khỏi sứ

quán rồi. Người của chúng ta vừa thấy hắn liền lập tức bắn tên, cũng tận mắt thấy hắn bị bắn ngã. Tới khi bọn họ vọt tới, chuẩn bị giơ đao chặt

đầu hắn thì đại sứ kia đột nhiên vọt dậy. Không biết hắn lấy đâu ra hai

thanh kiếm răng, ra tay liền giết chết ba người của chúng ta, sau đó

thì...



Sau đó gia nô này kể hết mọi chuyện toàn quân bị diệt ra.



- Không ngờ hắn lại là một ... Cao thủ!



Trái tim Tú Cát càng trầm trọng.



- Đại sứ đó cũng không phải lợi hại nhất đâu công tử.


nhiên sẽ không coi thường ta, nhưng người khác thì sẽ thế nào đây? Ta

làm như vậy là đúng hay sai? Nếu tìm được Phó Thư Bảo tại Hổ Thành, đối

mặt với hắn, ta thật sự ra tay kết thúc tính mạng của hắn được sao?



Trên thế gian này, chuyện này chính là chuyện khó nghĩ cho rõ ràng nhất.



Lúc này La Kiệt nói:



- Cát công tử, phát sinh chuyện như vậy, ngươi định xử lý thế nào? Dù sao thì Thánh Đóa Lan Quốc cũng là một đại quốc, quốc lực không kém Tú

Quốc. Nếu làm lớn chuyện này thì sợ là cũng khó khống chế.



Mặc dù là bằng hữu nhưng trong chuyện này, hắn phải làm rõ quan hệ với Tú Cát.



Tú Cát cười lạnh nói:



- Chuyện này có gì mà khó xử đâu. Để vệ quan của Hồng Cảng thành đổ tội

lên đầu đám giặc cướp nào đó, mang người đi tiêu diệt, không phải là

giải quyết được rồi sao?



- Ha ha ha ... Cát công tử đúng là cao minh!



La Kiệt cười to.



Ánh mắt Tú Cát âm thầm chuyển về hướng Hổ Thành. Lần này nhất định phải giải quyết xong cái tên lưu manh vô lại đó!



o0o



Người tốt mạng không dài, kẻ xấu sống ngàn năm.



Cũng có một số người, người khác càng trù hắn chết, hắn lại càng không chết. Chẳng những không chết mà hắn còn sống rất thoải mái.



Phó Thư Bảo chính là kết hợp của hai loại người này, thế nên hắn càng mạnh.



Rời khỏi Hồng Cảng thành không phải là bỏ cuộc với chuyện của La Kiệt và Xà Nhân Tộc mà là để chuẩn bị.



Dọc đường đi, Phó Thư Bảo cũng không nhàn rỗi. Hắn mượn thân phận là đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc, mỗi lần tới một địa phương là lại xin gặp

một số quan viên văn hóa, đại nho có học vấn, thậm chí không bỏ sót các

đồ thư quán. Tóm lại là hắn muốn tìm mọi cách để điều tra tư liệu có

liên quan tới Xà Nhân Tộc.



Mỗi lần gặp được thư tịch có giá trị,

hắn cũng nghĩ cách lấy cho được. Bình thường có thể dùng tiền giải quyết vấn đề nhưng có một số điển tịch trân quý và một số chủ nhân ích kỷ

không bán, vậy thì cũng đơn giản. Nửa đêm vào cửa, Thanh Thủy phụ trách

đối phó với những cao thủ. Thị vệ và gia nô thì đơn giản rồi, Độc Âm Nhi hạ mê dược là xong, cầm sách rời đi.



Cả đường điều tra nghe

ngóng, tốc độ hiển nhiên cũng chậm lại. Nhưng dùng xe ngựa chứa sách,

sau mười ngày, lộ trình tới Hổ Thành cũng chưa đi được một phần ba mà xe đã chất đầy sách rồi