Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 160 : Manh mối cổ quốc ngàn năm trước

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Ngoài chuyện đọc sách ra, tìm hiểu những chuyện xa xưa buồn tẻ, Phó Thư Bảo cũng không quên tu luyện lực lượng của mình.



Số linh quả lấy được trên Thiên Diệp Phù Bình hắn chia làm ba phần, một

phần chia cho Chi Ni Nhã, một phần cho Độc Âm Nhi, còn một phần lưu lại

cho chính hắn. Hơn chín trăm quả, trong đó có bốn trăm qua cho Độc Âm

Nhi, ba trăm qua cho Chi Ni Nhã, hơn nữa là lén cho. Hắn chỉ để lại cho

mình hai trăm quả.



Nhưng linh quả này so với thạch hạch của Linh

Vẫn Thạch mà hắn sắp thu hồi thì chỉ như gân gà, trong thời gian đi về

Hổ Thành này cũng chỉ giúp hắn tăng tu vi lực lượng lên mà thôi.



Mặc dù có linh quả phụ trợ nhưng Luyện Nguyên Tố Lực của hắn tăng lên rất

thong thả. Chẳng qua đó cũng là chuyện hết sức bình thường. Khi cảnh

giới lực lượng tăng lên, đặc tính lực lượng biến hóa rồi thì tất nhiên

muốn tăng trưởng sẽ càng chậm.



Nhưng mỗi lần tăng một cảnh giới

thì có nghĩa là đã có bước nhảy vọt, lực chiến đấu cũng tăng lên rất

mạnh. Cho nên Phó Thư Bảo tuyệt đối không nóng lòng chút nào.



Bất đồng với Luyện Nguyên Tố Lực hắn tu luyện tăng lên rất thong thả, dưới

sự trợ giúp của linh quả, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn tăng lên rất

mạnh.



Cùng một thời gian, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn đã từ chỗ lớn bằng đầu ngón tay cái biến thành hai đầu ngón cái, mở rộng gần gấp

đôi.



Chẳng qua thể tích sau khi tăng gấp đôi, muốn mở rộng thêm thì lại khó khăn dị thường.



- Luyện lão, chuyện này là sao?



Nghĩ mãi không hiểu nổi, tối đó, sau khi cắm trại tại một khu rừng núi hoang vắng, Phó Thư Bảo liền hỏi Luyện Thiên Thử.



Luyện Thiên Thử giải thích:



- Chủ nhân, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa bất đồng với những ngọn lửa bình

thường, phương thức tu luyện và trưởng thành cũng bất đồng. Chủ nhân

dùng linh quả của Thiên Diệp Phù Bình xong, linh tính và linh năng cho

phép nó mở rộng nhưng hiện tại nó đã thích ứng với linh tính và linh

năng của linh quả rồi. Nếu muốn mở rộng nữa thì rất khó khăn.



Phó Thư Bảo nghĩ tới một chuyện, nói:


Cảng thành, hắn dùng xà nha kiếm một đòn giết ba thích khách xong, bụng

đối phương chia làm hai hắn cũng chẳng thèm nhíu mày chút nào!



Tiếng bước chân truyền tới. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Thanh Thủy.



- Đứng lại! Giờ phút này chủ nhân đang làm việc, người không có phận sự không được vào bên trong!



Giọng Chi Ni Nhã truyền vào.



- Thị vệ Thanh Thủy, ta có chuyện quan trọng cần gặp công tử nhà ngươi đó. Phiền ngươi thông cảm một chút nhé.



Công chúa một nước lại xin xỏ người khác như vậy, sợ là đưa mắt khắp thiên hạ cũng chẳng thấy được đâu nhỉ?



- Không được!



Giọng điệu Thanh Thủy vẫn rất cứng rắn.



- Bảo ca ca, ngươi có ở bên trong không?



Dù sao cũng đứng ngay trước cửa lều, Chi Ni Nhã cũng không ngu. Thị vệ đầu gỗ như vậy, nàng trực tiếp gọi chủ nhân không được sao?



- Vào đi.



Phó Thư Bảo đáp.



Bóng đen lóe lên, Luyện Thiên Thử âm thầm liền biến mất trong lều.



Chi Ni Nhã lúc này mới được Thanh Thủy dẫn vào trong lều. Mở cửa lều ra, Chi Ni Nhã liền lè lưỡi với Thanh Thủy.



- Tại Thánh Đóa Lan Quốc, ta gặp phụ vương cũng không có thị vệ nào có

gan ngăn ta như vậy. Thế mà thị vệ của ngươi lại chẳng thèm để ý. Bảo ca ca, ngươi nói cho nàng một chút, sau này ta muốn gặp ngươi thì nàng có

thể đừng cứng rắn như vậy được không? Ta cũng không phải người ngoài mà.



Giọng nói của Chi Ni Nhã có vẻ làm nũng nhàn nhạt.



Phó Thư Bảo cười nói:



- Ta sẽ bảo nàng.



Nhìn Chi Ni Nhã một cái, ánh mắt hắn rơi vào trên tay nàng. Chỉ thấy nàng

đang cầm một cuốn sách cũ kỹ ngả vàng, trong lòng máy động, nói tiếp:



- Đó là cái gì