Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 163 : Cự ba trấn đại hải (1)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


- Ta làm đoàn trưởng đoàn thị vệ sao?



Hổ Linh lập tức sững sờ tại chỗ.



Chi Ni Nhã cũng lộ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nàng thông minh cực kỳ nên rất

nhanh đã hiểu rõ dụng ý của Phó Thư Bảo, cũng cười nói:



- Đúng

rồi. Đây là một chức vị chính thức của Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta,

tương đương với Thiên Võ Tướng của Tú Quốc các ngươi đó. Hổ Linh tỷ,

ngươi đồng ý nhé.



Hổ Linh cười nói:



- Nếu đoàn thị vệ đã mất cả, ta làm đoàn trưởng còn có tác dụng gì đây?



Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thực ra thì nàng đã hơi động tâm rồi.



Phó Thư Bảo cười ha hả nói:



- Chiêu binh là được. Ngươi muốn bao nhiêu thì thu bấy nhiêu thôi.



- Chiêu binh cho Thánh Đóa Lan Quốc tại Tú Quốc sao?



Chi Ni Nhã hơi ngạc nhiên.



Hổ Linh cũng nói:



- Đúng vậy, thế có được không hả?



- Thế giới này có chuyện gì mà tiền không làm được chứ? Chúng ta chẳng

những chiêu binh cho Thánh Đóa Lan Quốc tại Tú Quốc mà còn phải chiêu

binh đặc biệt lớn mới được. Về phần tiền thì để ta chi là ổn.



- Chiêu binh cũng cần rất nhiều tiền đó.



Hổ Linh nhắc nhở.



Phó Thư Bảo cười cười. Đột nhiên có những tiếng loảng xoảng nặng nề rơi xuống mặt đất.



Ba nữ nhân lập tức ngạc nhiên không ngậm miệng lại được. Đây đều là những khối vàng lấp lánh cả!



Thiếu gia có tiền như thế này còn lo không chiêu được binh sao?



o0o



Đồng ý làm đoàn trưởng đoàn Hồng giáp vệ, chuyện này có liên quan tới hoàn

cảnh sinh trưởng của đoàn trưởng Hổ Linh. Cuộc sống khổ cực từ nhỏ của

nàng khiến nàng có cá tính tự cường. Nàng có lý tưởng là phải làm nên sự nghiệp, thế nên chuyện giải tán dong binh đoàn Hắc Mộc quả là trái với

mong muốn của nàng.



Mà chức vị đoàn trưởng đoàn thị vệ của Chi Ni Nhã đối với nàng mà nói khẳng định là một cơ hội không tồi. Đương nhiên ở đây còn có một nguyên nhân quan trọng đó là nàng muốn báo ơn cứu mạng của Phó Thư Bảo tại rừng rậm Mai Bảo năm xưa.



Đối với Hổ Linh,

đây cũng là lần đầu trong đời nàng dùng tài liệu cao cấp như Thiên Trúc

và gân Ngân Ti Tàm Mãng để chế tạo cung. Nàng đưa ra thời hạn nửa năm

cũng không phải là nói ngoa, tuyệt đối là dựa vào kinh nghiệm chế tạo

cung của nàng.



Thật ra thì nửa năm đối với tài liệu như Thiên

Trúc và gân Ngân Ti Tàm Mãng mà nói cũng là hơi gấp. Cho nên ngay khi

rời khỏi sơn thôn, nàng đã lấy một bộ phận Thiên Trúc và gân Ngân Ti Tàm Mãng đi, muốn thực hiện công việc luyện chế ban đầu.



Hai ngày sau, sứ đoàn Thánh Đóa Lan Quốc rốt cục đã đi tới Hổ Thành rồi.



Đội ngũ còn chưa tới cửa thành, từ xa đã nhìn thấy cả một biển người đen kịt.



Nghe tin Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc tới Hổ Thành, thành chủ Tác Long đã chuẩn bị chào đón rất tốt rồi. Quan thành vệ An

Khánh đưa tất cả bổ đầu của Hổ Thành đứng nghiêm trang tại cửa thành, y

phục nghiêm chỉnh. Rất nhiều dân chúng Hổ Thành đã bị ném đi rõ xa. Có
trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi cảm thấy nhũn ra, lập tức quay đầu

nói:



- Thanh Thủy, đóng cửa lại đi.



Thanh Thủy vung tay một cái, hai cánh cửa bằng gỗ rất nặng liền đóng sầm lại.



- Các ngươi là ai hả? Tự dưng vào nhà lại còn đóng cửa là sao?



Xuân Lan miệng lưỡi lợi hại nhất liền quát to:



- Thiếu gia nhà ta là bạn tốt của quan thành vệ An Khánh đại nhân đấy!



- Đúng thế, còn nữa, sư phụ thiếu gia nhà ta là Lực Sĩ cấp cao, các ngươi nếu không đi ra thì đừng trách chúng ta hô hoán người tới đá các ngươi

ra ngoài!



Đông Mai mặc dù nhát gan nhất nhưng lúc này vẫn biểu hiện ra đầy đủ dũng khí.



- Các ngươi nhìn một chút xem ta là ai nào.



Phó Thư Bảo cười cười, tự tay đưa lên mặt, lôi lôi kéo kéo một hồi. Lập tức một cái mặt nạ tinh xảo bị kéo xuống.



Nhìn người trước mặt, bốn nữ bộc liền ném hết đồ trong tay, đồng loại quỳ phịch xuống trước mặt Phó Thư Bảo.



- Thiếu gia, người trở về rồi... Hu hu...



Đông Mai vừa nói vừa khóc, mà ba người khác cũng khóc như hoa lê dưới mưa.



- Được rồi, được rồi mà. Đừng khóc. Mau tới thư phòng kể chuyện gần đây xảy ra trong nhà cho ta nghe.



Vốn còn muốn an ủi bốn nữ bộc một phen nhưng ngại Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã

còn đang đứng bên cạnh, trong lòng Phó Thư Bảo dù có ý nghĩ xấu thì vẫn

phải nhịn xuống.



Như vậy, cuối cùng không khí cũng yên tĩnh lại.



Sắp xếp phòng cho Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi xong, lại đi tới thư phòng gặp

bốn nữ bộc, Phó Thư Bảo đã nắm được tình huống sau khi hắn rời đi. Tất

cả đúng như những gì hắn dự tính.



Kinh doanh của khu khai khoáng

thuận buồm xuôi gió, ruộng đồng cũng đã thu hoạch, một số cửa hàng thu

nhập cũng không có vấn đề gì. Năng lực làm việc của bốn nữ bộc và quản

gia Niếp Cát đúng là không tệ.



Nói một thôi một hồi mới báo cáo xong tình huống trong nhà gần đây, bốn nữ bộc cũng chưa có ý định rời đi.



- Thiếu gia, Hạ Trúc đã lâu chưa bóp vai cho người rồi, để ta xoa bóp một chút nhé?



Hạ Trúc là người đầu tiên tới gần chỗ thiếu gia ngồi. Cặp mông của nàng

được chăm sóc tốt nhất trong bốn nữ bộc chứ không còn nghi ngờ gì nữa,

tròn trịa mà vểnh cao, cảm giác đẫy đà khiến cho trái tim nam nhân sinh

ra những ý nghĩ kỳ quái. Mà nàng cũng không chịu che dấu điểm mạnh của

mình, cách thiếu gia có ba bốn bước mà nàng phải lắc mông tới bảy tám

cái.



- Thiếu gia, nói nhiều như vậy chắc là ngươi đã khát rồi

phải không? Đã lâu rồi người chưa uống trà rửa bụng do Đông Mai pha rồi. Lần trước ta đã cố ý tắm rửa thật nhiều để pha trà cho thiếu gia rồi.



Đông Mai tất nhiên cũng không chịu bị bỏ rơi, tiến ngay lại gần. Nàng là

người có bộ ngực lớn nhất, dáng vẻ cũng rất đẹp, tròn trịa mà lại chắc

mẩy, vểnh vô cùng cao. Tất nhiên nàng cũng không lãng phí bước đi của

mình, khoảng cách ba bốn bước này, ngực nàng cũng khoa trương lắc lên

lắc xuống chín lần.



Tiếp theo là Thu Cúc văn tĩnh mà nhu nhược nhất...



Cuối cùng là Xuân Lan..