Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 164 : Tranh nhau uống dấm

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Bốn nữ bộc, bốn ý vị bất đồng nhưng bị bọn họ vây lại, Phó Thư Bảo vẫn

giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh như trước, trên mặt lại là nụ cười khổ như

ăn phải hoàng liên.



- Vậy... Các ngươi nhận thấy thiếu gia ngồi thế này đã đoan chính chưa?



- Có, vậy thì sao?



Bốn nữ bộc ngạc nhiên nhìn thiếu gia của bọn họ. Nếu như là trước kia,

thiếu gia khẳng định sẽ trái ôm phải ấp bọn họ, động tay động chân chiếm lợi. Hôm nay tại sao lại trung thực như vậy chứ?



- Đó là bởi thiếu gia của các ngươi... Đã nói chuyện yêu đương rồi.



Phó Thư Bảo chững chạc đàng hoàng nói.



- Hả?



Đông Mai suýt nữa là nhảy ngược trở lại.



- Với nữ tử toàn thân là kịch độc của Độc Lang tộc kia sao?



- Cả người nàng đều là độc, khẳng định không sinh được con đâu!



Xuân Lan phát huy sức tưởng tượng siêu quần của mình.



- Cũng không chỉ có nàng mà. Hình như còn... Có Dật Hương Công Chúa mà?



Phó Thư Bảo không biết là đang hỏi ai.



Kẻ này đúng là cực phẩm, nói kiểu thế khiến bốn nữ bộc nhìn thiếu gia của bọn họ với vẻ đáng thương vô cùng.



Thu Cúc sợ hãi nói:



- Nhưng thiếu gia à, dù là người yêu thương ai thì chúng ta vẫn là nữ bộc của người mà. Chúng ta hầu hạ thiếu gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi cần gì phải ngồi nghiêm chỉnh như vậy chứ?



Vấn đề lại trở về điểm khởi đầu rồi.



- Chuyện này... Nữ nhân mà các ngươi vừa bảo là toàn thân đều là độc đó,

giờ phút này nàng ta đang đứng ở bên ngoài, ta có thể không ngồi nghiêm

chỉnh được không?



Oa, vốn bốn nữ bộc còn đang muốn cố gắng tranh

chút sủng ái, vừa nghe thấy tên Độc Âm Nhi đang đứng ở bên ngoài, làm gì còn dũng khí đùa vui làm nũng nữa, trong hai nhịp thở đã biến mất khỏi
giản nhưng thật ra nếu không có tâm pháp của Thiên Thần Quyển làm cơ sở

thì trên thế gian này không ai có thể vào lúc chưa đạt tu vi lực lượng

tới Vĩnh Hằng Lực mà làm được!



Phó Thư Bảo là một trường hợp đặc biệt, cũng là duy nhất.



Thời gian chầm chậm trôi qua, hai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa giống như hai

con rắn thăm ăn, không ngừng cắn nuốt mồi ngon. Mà thể tích của chúng

cũng đã yên lặng phát sinh biến hóa, to lên từng chút một...



Linh Vẫn Thạch là tài liệu có linh khí đứng hàng đầu. Cũng chưa cần nói tới

chuyện linh năng trong nó có tính chất thần bí đặc biệt, chỉ mỗi cường

độ của nó cũng đã có thể so với linh quả của Thiên Diệp Phù Bình rồi.



Quá trình dùng ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa luyện hóa linh năng của thạch

hạch cũng không kéo dài lâu, Phó Thư Bảo đã có cảm giác như người uống

rượu quá chén, sinh ra cảm giác say. Bất đắc dĩ, hắn đành dừng luyện hóa lại.



Trải qua một lần dùng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa luyện hóa,

thạch hạch nhìn như chẳng có chút biến hóa nào, vẫn phát sáng như cũ,

linh năng vẫn cường đại như cũ, thậm chí có thể dùng từ kinh khủng để

hình dung.



Không hổ là linh tài đứng hàng đầu, Linh Vẫn Thạch,

mới chỉ hút một chút linh năng mà năng lượng nhận được đã phải bằng cả

mười lần lượng linh quả của Thiên Diệp Phù Bình, hơn linh tính của nó

còn tinh thuần hơn.



Nhưng trải qua một lần luyện hóa hấp thu,

thạch hạch lại không có gì biến hóa. Vậy viên Linh Vẫn Thạch to như thế, hắn muốn luyện hóa hấp thu không biết phải mất bao lâu mới có thể dùng

hết linh năng ẩn chứa trong nó đây?



Chuyện này cũng là một chuyện khó tính ra được kết quả.



Chẳng qua đợi Phó Thư Bảo kích phát Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa lần nữa, hắn bị thể tích của nó dọa cho giật mình.



Lần đầu tiên ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa xuất hiện, thể tích của nó chỉ lớn bằng đầu ngón áp út.



Trước khi luyện hóa linh năng trong thạch hạch, thể tích của nó cũng không

lớn hơn đầu ngón cái là mấy. Nhưng hiện tại nó đã lớn lên tới mức chiếm

một phần năm hai bàn tay rồi!