Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 166 : Sóng gió sắp đến (1)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


- Đại nương, sao bác có thể làm được chứ? Bác không thể vì lão công ra

ngoài chơi bời với nữ nhân dài ngày mà bỏ đi làm lính được. Phiền bác

nhìn kỹ yêu cầu đi, nữ tử xinh đẹp. Bác đã hơn bốn mươi rồi còn gì?



- Cô bé, ta nấu ăn rất ngon, làm đầu bếp là được chứ gì?



- .....



- Ngực, eo, mông chẳng có, gió thổi cũng ngã. Muội muội à, chúng ta đang chiêu mộ quân nhân, ngươi có cầm nổi đao không?



- Dao nhỏ có tính không?



- .....



- Mắt phượng, mặt hạt dưa, ngực còn lớn thế, mông lại to. Nhìn ngươi thế

này thì thiếu gia nhà ta khẳng định sẽ nảy sinh tà ý. Không nhận, không

nhận được.



- Không phải là chiêu mộ nữ thị vệ cho Thánh Đóa Lan Quốc sao?



- .....



Tóm lại, ba nữ nhân đã thành một vở hài kịch. Giờ phút này nhiều nữ nhân

vây trước cửa nhà thiếu gia như vậy, nơi này liền diễn ra hài kịch không ngừng.



Chẳng qua dù là thế nào, chiêu mộ được thêm một người là

lực lượng trong tay Phó Thư Bảo lại mạnh hơn một người. Đây là chuyện

không phải nghi ngờ.



o0o



Mạc gia lão trạch.



Sắc mặt Tú Cát không tốt, lạnh lùng nhìn gia nô đang quỳ gối trước mặt cái:



- Thế nào, ta lại nuôi đám phế vật như các ngươi sao? Chỉ một địa phương

như Hổ Thành mà không ngờ các ngươi lại không tìm ra được Phó Thư Bảo

đang ở đâu sao?



- Công tử khẳng định là hắn đã trở về sao?



Gia nô kia ngẩng đầu nói:



- Nếu như khẳng định như vậy thì ta có một ý.



Trong lòng Tú Cát máy động:



- Ý gì?



Gia nô nọ trầm giọng nói:



- Nếu Phó Thư Bảo đã về Hổ Thành thì ta nghi ngờ là hắn hiện đang ở nhà hắn, cũng không có hoạt động gì tại Hổ Thành.



Ngừng lại một chút, hắn lại nói:



- Cả Hổ Thành thì chỉ có mỗi nhà Phó Thư Bảo là chúng ta không vào được.

Ngoài nơi đó ra thì chúng ta đã lục soát tất cả mọi địa phương rồi. Nhãn tuyến của ta cũng không tìm được hắn, cho nên nếu hắn ở Hổ Thành này

thì hắn tuyệt đối là đang trốn trong nhà, mượn danh Dật Hương Công Chúa

của Thánh Đóa Lan Quốc để che dấu bản thân.



Tú Cát chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm:



- Đáng giận. Tại sao ta lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Nhưng như thế

có lẽ đúng rồi. Không hiểu thằng ranh đó sao lại có quan hệ với người

cao quý như công chúa Chi Ni Nhã chứ?



Theo Tú Cát thấy, Phó Thư

Bảo chỉ có khả năng quan hệ với kỹ nữ, dâm nữ, tuyệt đối không có khả
Dù đôi tỷ muội song sinh này đẹp động lòng người nhưng ai lại có hứng thú

với nữ tử có thể lấy tính mạng mình trên giường chứ? Đối mặt với nữ nhân hai tay dính không biết bao nhiêu máu như vậy, chỉ sợ kể cả nổi hứng

muốn này nọ cũng không có nổi.



Lúc này Ba Phong lại nói:



- Lần này thuộc hạ không chỉ mang hai tỷ muội bọn họ tới giúp đỡ mà còn

có hai trăm Khiết Kỵ Sĩ, đều là người tín nhiệm được. Cho nên công tử

không cần lo lắng về vấn đề nhân thủ, chỉ cần đặt kế hoạch hành động là

được.



- Thật ra ta đã nghĩ kế hoạch từ sớm rồi, chẳng qua hiện giờ nhìn lại thì vẫn cần sửa đổi một chút...



Hoàng đế Tú Quốc ốm yếu nguy tới nơi rồi, đây chính là thời khắc triều cũ tan rã, triều mới được lập nên.



Phó Thư Bảo cũng không biết, vốn hắn chẳng liên quan gì lại bị cuốn vào trung tâm của cuộc tranh đấu quyền lợi này.



o0o



Một ngày chiêu binh, đoàn Hồng giáp vệ đã thu được mười nữ binh đủ tư cách, trong đó có một người bị tình nghi là tội phạm truy nã. Phương Tín tối

đó cũng mang tin tức tới. Hắn bận rộn một ngày, chiêu mộ được hai nhân

tài miễn cưỡng đủ tư cách, một là Lực Sĩ cấp Tinh Thần, một người là một tiên sinh dạy học cơm không đủ ăn.



Số lượng như vậy khiến Phó

Thư Bảo hơi buồn nhưng hắn nghĩ lại, dù thế lực nào khi thành lập cũng

đều không tránh khỏi chu kỳ trưởng thành.



Hắn muốn thành lập thế lực của mình, chút điểm này cũng không thể tránh khỏi phải không?



Kết thúc một lần luyện hóa thạch hạch của Linh Vẫn Thạch, Phó Thư Bảo ưỡn

người đứng dậy. Lần luyện hóa này vẫn khiến ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa

của hắn tăng trưởng nhưng thể tích cũng không tăng kinh khủng như lần

đầu tiên, gia tăng một phần năm.



Bây giờ ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đã chiếm hai phần năm hai tay hắn.



- Linh Vẫn Thạch đã là tài liệu cao cấp nhất mà ta biết, nếu như cả nó

cũng không thể khiến ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của mình đạt tới đỉnh,

ta thật không biết nên dùng linh tài gì để khiến nó tăng trưởng nữa.



Phó Thư Bảo thầm cười khổ một tiếng, thu Linh Vẫn Thạch lại, mở cửa thư phòng, đi thẳng ra bên ngoài.



Ánh trăng mông lung, trên bầu trời xa xa đầy những vì sao, không gian rộng lớn khoáng đạt.



Không có bất kỳ âm thanh nào, không khí phía sau đột nhiên xuất hiện một tia

dao động rất nhỏ. Phó Thư Bảo vội vàng quay đầu lại, đã thấy Thanh Thủy ở phía sau lưng hắn.



Phó Thư Bảo không vui nói:



- Ngươi muốn chết sao? Ngươi có biết là dọa giật mình có thể gây chết người không?



Thanh Thủy vẫn cười khanh khách nhìn Phó Thư Bảo.



- Chủ nhân, Thanh Thủy cũng có thể dọa người sao? Ta đáng yêu như vậy mà.



Phó Thư Bảo:



- ....



Nếu là lúc khác, Thanh Thủy xuất hiện không một tiếng động thì hắn còn có

thể tiếp nhận được nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường, đổi lại là

thích khách Tú Cát phái tới, chẳng phải là không xong rồi sao?



- Chủ nhân có chuyện gì phiền não sao?



- Quên đi, sau này trước khi xuất hiện trước mặt ta nhớ lộ chút âm thanh là được.