Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 167 : Hai thiếu gia

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Thanh Thủy chính là hộ vệ siêu cấp của mình, là vương bài bảo vệ tính

mạng, Phó Thư Bảo cũng không muốn nàng mất đi tính cảnh giác.



- Hì hì, Thanh Thủy biết rồi.



Ngừng lại một chút, Thanh Thủy đột nhiên nói:



- Chủ nhân, đã lâu rồi người không chơi phi đĩa với Thanh Thủy, ngươi chơi với Thanh Thủy một lần có được không?



Trò chơi phi đĩa này chính là ném một cái đĩa hoặc một vật khác ra, trước

khi nó rơi xuống đất, Thanh Thủy bay tới, há miệng ra ngậm được nó.



Đây là trò chơi cho chó, tại Tự Nhiên Tháp của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các,

Phó Thư Bảo dùng trò chơi này để thuần hóa Thanh Thủy. Nhưng quy tắc của hắn cũng khá biến thái. Hắn ném đĩa ra lại không để Thanh Thủy dùng

miệng cắn, cũng không được dùng tay bắt mà dùng khe ngực giữ lại.



Nếu như có ngực lớn như Đông Mai, hơn nữa lại có thực lực Luyện Đại Vô Vũ

Trụ Lực, dùng ngực tiếp đĩa bay hiển nhiên cũng không phải chuyện chơi.

Nhưng ngực Thanh Thủy chỉ như bánh bao, dù cũng có ngực nhưng không to

lắm, khó khăn rất lớn.



Vào lúc này, đột nhiên nhớ tới cảnh hoang đường đó, Phó Thư Bảo cảm thấy đầu như to ra:



- Hiện tại là thời kỳ phi thường, chơi phi đĩa sao được chứ?



- Van chủ nhân đó. Chỉ một lần thôi...



Thanh Thủy đáng thương nhìn Phó Thư Bảo, năn nỉ hắn.



- Được rồi, chơi một lần thôi nhé.



- Hắc hắc! Cám ơn chủ nhân.



Thanh Thủy lập tức làm tốt tư thế chuẩn bị.



Phó Thư Bảo lấy một chiếc đĩa ra từ trong phòng, lại đi tới cạnh Thanh Thủy, đột nhiên ném chiếc đĩa bay lên bầu trời.



Chiếc đĩa màu trắng giống như một luồng sáng bay lên bầu trời nhưng tốc độ

Thanh Thủy còn nhanh hơn, hai chân bước một bước trên mặt đất, thân thể

xinh đẹp vèo một cái liền bắn lên cao. Mà luồng sáng trắng trên bầu trời kia thoáng cái đã biến mất trong ngực nàng.



Thực hiện động tác

xoay người tuyệt đẹp trên không, Thanh Thủy trở về bên cạnh Phó Thư Bảo. Chiếc đĩa này lại ấn chặt vào trong bộ ngực nàng.



Vốn ngực nàng

còn không thể nào giữ chiếc đĩa được nhưng nàng lại lấy hai bàn tay đẩy ở hai bên ngực, khiến nó bị ép vào bên trong. Do vậy, dù hai ngực nàng bị biến hình nhưng lại khe ngực lại đủ độ sâu, đừng nói là một chiếc đĩa,

dù là ba cái cũng có thể giữ được.



- Mẹ kiếp, ngươi ăn gian!



- Hì hi... Thanh Thủy muốn được thưởng!




Phân công đơn giản giống như một chuyện cực kỳ bình thường xong, Phó Thư Bảo liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.



- Ôi, thiếu gia khẳng định là hồ đồ rồi, tại sao lại là Chiêm Lỗ chứ?



Trong lòng quản gia Niếp Cát rất có ý kiến. Hắn cho rằng thiếu gia tự mình

hưởng, cho nên mới đều chọn những nữ tử có nhan sắc nhất, sớm biết rằng

ban cho Chiêm Lỗ thì ta cứ chọn mấy cô vừa già vừa xấu nhất cho xong...



Ra khỏi cửa, đi một đoạn, Độc Âm Nhi đi phía sau Phó Thư Bảo rốt cục không nhịn được nghi hoặc trong lòng nữa, ngăn đường hắn lại, hỏi:



- Bảo ca, cuối cùng ngươi đang làm gì hả?



- À, chuyện đó thì... Ta ngẫm lại một chút, như thế có phải là tự làm xấu mặt mình không?



Chi Ni Nhã cũng không hiểu.



Phó Thư Bảo cười nói:



- Thanh danh và tính mạng, cái nào quan trọng hơn đây?



- Nói nhảm, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn.



Độc Âm Nhi nói.



- Vậy thì không phải là đúng rồi sao?



Phó Thư Bảo nói.



- Buổi tối Phương Tín truyền tin tới, đoàn kỵ sĩ gồm hai trăm người tiến

vào thành, tựa như có chuyện xảy ra. Dưới tình huống như vậy, nếu ta là

Tú Cát, có người trợ giúp, khẳng định sẽ nắm cơ hội mà ra tay sớm. Nếu

như ta đoán không lầm thì chỉ sợ đêm nay hắn sẽ điều động thôi.



- Đêm nay sao?



Mặt Chi Ni Nhã lộ vẻ lo lắng:



- Nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị đủ, chuyện thu người cũng chưa được

như ý. Người của ta ít tới đáng thương, chẳng may bọn chúng tấn công,

không phải là rất nguy hiểm sao?



Phó Thư Bảo nói:



- Có

Thanh Thủy, vậy thì dù hai trăm kỵ sĩ kia tấn công tới cũng không có tác dụng gì. Ta hoài nghi còn có trợ thủ lợi hại hơn thôi.



Độc Âm Nhi nói:



- Cho nên ngươi mới tìm Chiêm Lỗ làm thế thân sao?