Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 168 : Tiến công hai đường sáng tối (1,2)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Phó Thư Bảo lắc đầu nói:



- Ta không làm loại chuyện để người khác chịu nguy hiểm thay như vậy. Ta làm như vậy là để phân tán sự chú ý của người khác, mê hoặc bọn chúng, sau đó một lần hành động giải quyết mối

phiền toái này.



Độc Âm Nhi khó hiểu nói:



- Địch thủ tấn công, chúng ta phòng thủ. Địch tối ta sáng, ngươi làm sao giải quyết được mỗi phiền toái này chứ?



Phó Thư Bảo cười nói:



- Sau khi thất bại trong sự kiện ám sát tại Hồng Cảng thành, Tú Cát khẳng định biết là trong chúng ta có một cao thủ rất lợi hại, có làm chuyện

như vậy cũng sẽ không tự đưa thân vào nơi nguy hiểm. Mạng của hắn quý

như vàng. Đêm nay ta sẽ khiến hắn không đáng một đồng! Chỉ cần người của Tú Cát giết tới, Thanh Thủy lưu lại bảo vệ các ngươi, ta sẽ giết tới ổ

của hắn, tự mình giải quyết mối phiền toái này!



- Nhưng... Như vậy rất nguy hiểm đó!



Chi Ni Nhã lo lắng nói.



- Không được, ngươi làm sao có thể một mình đi vào nơi nguy hiểm chứ? Ta

biết ngươi muốn tới nhà của Mạc gia, nhưng chẳng may nơi đó có người của Quy Vân Tông thì ngươi phải làm sao?



Độc Âm Nhi cũng không đồng ý.



- Không có khả năng này. Sẽ không có ai của Quy Vân Tông tới đó đâu.



- Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?



Độc Âm Nhi nói. Nàng hơi hoài nghi phán đoán của Phó Thư Bảo.



Phó Thư Bảo cười nói.



- Quy Vân Tông dù sao cũng là một trong bốn đại tông phái, hơn nữa vẫn tự coi là đệ nhất. Mạc Khinh Vân tự mình hứa hôn sự của ta và Băng Oánh

nhưng Băng Oánh lại đi lại với Tú Cát. Chuyện mất thể diện như vậy, nếu

để cho Mạc Khinh Vân biết mà nói thì khẳng định sẽ muốn Băng Oánh trở

về, cho nên ta khẳng định là Băng Oánh len lén lưu lại thôi. Ở trong nhà của Mạc gia sẽ không có người của Quy Vân Tông đâu.



- Phân tích của kẻ này đúng là có chỗ độc đáo.



Trong lòng Độc Âm Nhi cũng không khỏi bội phục, nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì nói:



- Dù nơi đó không có người của Quy Vân Tông nhưng dù sao cũng phải có mấy gia nô chứ? Hơn nữa còn có Băng Oánh và Tú Cát, một mình ngươi đối phó

thế nào được hả? Nếu muốn đi thì ta cùng đi với ngươi!



- Ta cũng muốn đi.



Chi Ni Nhã cũng nói.



Phó Thư Bảo cảm thấy hơi đau đầu:



- Ta đã quyết định rồi. chuyện trước mắt nếu không chịu nguy hiểm thì làm sao có thể giải quyết được vấn đề chứ? Các ngươi cũng muốn cuộc sống

sau này của chúng ta bình yên chứ? Nếu thế thì hãy ngoan ngoãn nghe lời

ta đi. Nếu như các ngươi đi với ta thì khẳng định người của Tú Cát sẽ

sinh nghi. Kế hoạch ta khổ tâm sắp xếp sẽ thất bại thôi.



Cúi đầu, suy nghĩ nửa khắc, Độc Âm Nhi rốt cục mới gật gật đầu. Khiến nàng quyết định như vậy không phải là nàng tin tưởng Phó Thư Bảo hoàn toàn mà bởi

một câu nói của hắn, cuộc sống bình yên sau này...



Cái này, có thể xem là thổ lộ chân thành trong lúc sinh tử không?



o0o



Một đám mây đen bay tới. Bầu trời vừa rồi còn đầy sao đột nhiên trở nên đen tối.



Ngay lúc hai nữ tử dùng ánh mắt khác thường nhìn Phó Thư Bảo, bị câu nói kia của hắn làm ấm lòng thì một tiếng kêu mê người đột nhiên truyền ra từ
Vừa nhìn lại, hắn đã thấy một gia nô mang nước đi cứu hỏa

ngã xuống mặt đất. Hai bóng đen trong nháy mắt lao tới, bay nhanh rồi

biến mất trong đêm.



- Tiến công hai đường sáng tối. Tú Cát đã

muốn ta chết tới mức này rồi. Cũng tốt. Thế thì chúng ta thử xem đêm nay ai có thể sống sót nhé.



Phó Thư Bảo nhảy xuống khỏi nóc nhà, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng tối.



o0o



Nhà của Mạc gia cách Hổ Thành cũng không xa lắm, chẳng mấy chốc đã xuất

hiện trước mặt Phó Thư Bảo. Lúc này trời đột nhiên đổ mưa, tiếng mưa rào rào che dấu tất cả, mặt đất cũng trở nên trơn trượt.



Nhìn về

phía xa xa trong làn mưa chỉ thấy một loạt ánh đèn mông lung. Đó là hai

chiếc đèn lồng lớn treo trước cửa Mạc gia, chỉ có điều giờ phút này mưa

to gió lớn, trước cửa lớn cũng không có gia nô đứng canh.



Tình

huống như vậy khiến Phó Thư Bảo thầm vui vẻ. Hắn đoán chắc là dù Tú Cát

có phái tất cả quân tinh nhuệ đi Hổ Thành giết hắn thì bên cạnh vẫn phải lưu lại vài gia nô có thể sai khiến được. Hiện giờ nhìn lại, ban đêm

mưa gió thế này, đám gia nô chắc là đã trốn trong phòng tránh mưa gió

rồi nhỉ?



Nhẹ nhàng nhảy lên trên tường, nhìn thoáng qua mọi nơi,

xác định là yên tĩnh không người xong, Phó Thư Bảo liền nhảy xuống sân

rất nhanh, âm thầm chạy về phía một căn phòng sáng đèn.



Đi tới cửa sổ, tiếng nam nhân và nữ nhân đối thoại đột nhiên truyền vào tai hắn.



- ..... Không biết bên kia tiến hành thế nào rồi. Chẳng may mà thất bại

thì sợ rằng chúng ta trở trở thành nơi trút giận của công tử thôi.



Nữ nhân nói chuyện dường như không lớn tuổi, giọng nói trong trẻo, nói xong lại còn thở dài một hơi.



Giọng một nam nhân trung niên truyền tới.



- Muội muội đừng lo lắng. Ta nghe nói lần này Ba Phong đại nhân không chỉ mang tới hai trăm Khiết Kỵ Sĩ Đoàn của Tông Nhân Phủ mà còn mang theo

hai sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã. Thực lực như vậy, muốn giết Phó Thư

Bảo chẳng phải là đơn giản như giết một con heo sao?



- Hả? Sát thủ gì vậy?



Nữ nhân kia hỏi.



- Ồ, nghe nói... hình như là một đôi tỷ muội song sinh. Cụ thể thế nào

thì ta cũng không rõ ràng lắm. Chẳng qua sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã

không phải như Lực Sĩ bình thường, dù là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố cũng có

thể giết một Lực Sĩ cấp Linh Lực dễ dàng.



- Không nên nói chuyện

này nữa, thời gian của ta không nhiều lắm, còn phải nhanh chóng trở về

làm việc cho công tử? Ngươi nhanh lên đi.



- Mưa to gió lớn, lại đã là nửa đêm, hắn còn muốn ngươi làm chuyện gì chứ?



- Phải dâng hương cho Băng Oánh tiểu thư.



- Băng Oánh tiểu thư đêm nào cũng phải dâng hương mới có thể đi ngủ, thật là khó hầu hạ...



- Đúng vậy đó. Đám người dưới chúng ta không biết bao giờ mới có phúc

phận như vậy đây... Ôi, đồ chết tiệt, ngươi đâm nhẹ thôi, đâm nhầm chỗ

rồi...