Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 169 : Có duyên với chuyện này
Ngày đăng: 14:22 18/04/20
Tiếng bạch bạch truyền vào trong tai, theo đó còn là tiếng thở hổn hển
và tiếng rên rỉ. Phó Thư Bảo không nhịn được mà thầm phì một cái. Lần
trước đi tới Thính Phong Cư tại Hồng Cảng thành đã gặp Ngả Mễ Đại Na và
gia chủ La gia làm chuyện này, hiện giờ tới Mạc gia cũng lại gặp chuyện
như thế.
Hắn không thể không hoài nghi, có phải là mình đặc biệt có duyên với chuyện này hay không, sao lần nào cũng đụng phải chứ?
Mạc gia không rộng nhưng trên dưới cũng phải có ít nhất cả trăm gian phòng. Tìm từng gian một như vậy rất phí thời gian, mà vận dụng trường lực
lượng đi dò xét thì lại có nguy hiểm. Suy nghĩ một chút.
Phó Thư
Bảo vẫn quyết định thừa dịp đôi cẩu nam nữ trong phòng này làm việc mà
đi tới gần đó xem xét xem. Nếu như không thể tìm được chỗ Tú Cát ở thì
trở lại, chế phục hai người này, bắt bọn chúng dẫn đường.
Quyết
định xong, Phó Thư Bảo liền hành động nhanh chóng. Chẳng qua vài phút
sau, hắn đã trở lại chỗ cũ. Hắn không phát hiện ra chỗ ở của Tú Cát,
chẳng qua qua lần thử lục soát này hắn lại phát hiện ra một hiện tượng,
đó là tuyệt đại đa số căn phòng đều trống không, ít phòng có người ở.
Nhưng dù là có thì một số gia nô nấu cơm quét nhà bình thường cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.
Một tiếng thở dốc trầm trầm truyền ra từ trong phòng. Không lâu sau, tiếng mặc quần áo sột soạt truyền vào tai Phó Thư Bảo.
- Ta đi làm việc đây.
Nữ nhân nọ nói xong liền mở cửa ra ngoài.
Nam nhân trong phòng không đi theo. Hắn nhìn như còn đang nghỉ mệt sau khi chiến đấu, chỉ ừ hữ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Phó Thư Bảo lặng lẽ đi theo sau nữ nô kia, chậm rãi, âm thầm tiến tới.
Vóc người nữ nô kia thật ra không cũng không tồi, mông tròn eo nhỏ, mặt
cũng xinh xắn, chắc tuổi chưa tới hai mưa, là loại người trưởng thành
sớm. Ra khỏi cửa, nàng liền đi thẳng theo hành lang, trong tay còn cầm
một lư hương. Thứ này hơn phân nửa là nàng mang cho Băng Oánh dâng hương rồi.
Cuối hành lang là một lối tắt qua rừng cây, không có đèn đuốc, tối đen một mảnh.
Đôi người ngọc trong phòng căn bản không
phát hiện ra trên đỉnh đầu có một đôi mắt tràn ngập sát khí đang quan
sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Bọn họ vẫn nói chuyện vui vẻ, tiếng cười thi thoảng lại truyền ra từ trong miệng.
Thật ra Tú Cát cũng không chỉ không chú ý tới Phó Thư Bảo ở ngay trên đỉnh
đầu hắn mà thậm chí căn bản không ngờ mục tiêu hắn muốn giết lại giết
ngược trở lại đại bản doanh của hắn.
Cả ngày nay hắn chỉ nghĩ tới một người... Đó là băng sơn mỹ nữ, Băng Oánh trước mặt hắn.
Thân thể nữ nhân tốt như Băng Oánh, dùng phương pháp mạnh mẽ khẳng định
không được việc. Cho dù hắn là người có thân phận cũng không được. Cách
duy nhất chính là bỏ thuốc.
Giờ phút này Xử Tử Tán đang im lặng cháy trong lư hương, chậm rãi chiếm từng tấc gian phòng cùng với hương liệu cao cấp.
Ngắm mỹ nhân dưới đèn là một loại hưởng thụ khó có được.
Da thịt Băng Oánh trời sinh trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn lại càng lộ
cảm giác mềm mịn đặc biệt, dường như là một loại mỹ ngọc có tính mạng
vậy, ấm áp, êm ái, tuyệt không thể tả nổi.
- Tú Cát ca ca, ngươi... Sao lại nhìn ta như vậy chứ?
Vô cùng xấu hổ, dưới ánh mắt như lửa đốt của Tú Cát, Băng Oánh hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt như ngọc cũng hiện lên hai đám đỏ hồng, nhìn đáng yêu
tới cực điểm.
Nét quyến rũ như vậy, đối với một nữ tử vẫn rất
biết tự giữ mình, lại trong sạch cao ngạo như Băng Oánh là chuyện rất
khó thấy được. Đặc biệt là lúc này Tú Cát đang sắc tâm manh động, dù là
nàng không có cảm giác gì thì cũng vẫn xúc động muốn lao tới.
- Ha ha, Băng Oánh muội muội. Qua đêm nay, giữa chúng ta sẽ không còn chướng ngại gì nữa rồi.
Tú Cát lại cười. Ánh mắt hắn nhìn xuống ngực sữa của Băng Oánh. Bầu ngực có kích thước nguy nga kia khiến hắn rất động tâm.