Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 170 : Oán niệm bút lông (1,2)

Ngày đăng: 14:22 18/04/20


Băng Oánh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tú Cát:



- Tú Cát ca ca, đêm nay người ngươi phái đi... Có thể giết được Phó Thư Bảo không?



Tú Cát cười lạnh nói:



- Dù ta không biết Phó Thư Bảo có quan hệ thế nào với Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã nhưng dù hắn có Dật Hương Công Chúa ủng hộ thì cũng chẳng

làm nên chuyện gì. Người của ta chắc chắn có thể ứng phó với tất cả tình huống. Bên cạnh Chi Ni Nhã kia chỉ có mười mấy thị vệ, hơn nữa người

mới thu cũng không được tới ba mươi người. Thực lực như vậy thì đấu với

ta sao được chứ? Cho nên đêm nay hắn chết chắc rồi!



Băng Oánh hơi lo lắng nói:



- Tú Cát ca ca, bên cạnh Chi Ni Nhã kia không phải là có hai thị vệ rất

lợi hại sao? Lần trước ở Hồng Cảng thành, gia nô nhà ngươi chết cả trong tay hai người đó. Hơn nữa cái tên đại sứ văn hóa đó cũng là một cao thủ rất lợi hại, ta sợ...



Tú Cát đáp:



- Đừng lo. Hai cao thủ

thị vệ kia ta đoán chắc thực lực chỉ là Lực Sĩ cấp Linh Lực và Lực Sĩ

cấp Vĩnh Hằng Lực thôi. Lần này chúng ta có người của Tử Đảo Mật Nhân Xã trợ giúp, sợ gì bọn chúng chứ? Còn cái tên đại sứ văn hóa kia thì có Ba Phong và An Cát đối phó là đủ rồi. Như thế thì Khiết Kỵ Sĩ Đoàn hai

trăm người chẳng lẽ không xông vào giết Phó Thư Bảo được sao?



-

Ôi, dù ta không muốn ấy hắn chết nhưng hắn không chết thì chúng ta lại

không thể ở cùng nhau... Chẳng qua hắn chết cũng tốt. Loại người như hắn nếu sống thì không biết trong tương lai còn có bao nhiêu nữ tử sẽ bị

rơi vào ma trảo của hắn, có bao nhiêu người lương thiện gặp kiếp nạn

nữa. Thôi đi, chết cũng tốt.



Băng Oánh than thở một hơi, tự an ủi mình xong, trong lòng liền thoải mái hơn.



- Ha ha, Băng Oánh muội muội muội nếu nghĩ thông là tốt rồi. Loại người

như Phó Thư Bảo thì dù chết cả trăm lần vẫn còn ít. Chết một lần đó vẫn

là may cho hắn.



Thật ra đồng thời khi Băng Oánh và Tú Cát nói

chuyện, hai cao thủ bên trận doanh phía Chi Ni Nhã đã đánh cho hai trăm

kỵ sĩ kêu cha gọi mẹ, hỗn loạn một đám.



Tú Cát ước tính thực lực

của Độc Âm Nhi thì hơi cao, bởi trước mắt nàng mới chỉ đạt cảnh giới

Tinh Thần Lực tầng ba. Nhưng nếu có thêm một thân kịch độc của nàng, vậy thì khó có thể phán đoán rồi.



Mà phỏng đoán đối với Thanh Thủy

thì lại kém xa. Sự chênh lệch giữa Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực và Đại Vô Vũ Trụ Lực thì khó có thể nói hết được, chỉ một tầng nhưng lại là vấn đề

trí mạng!



Sự thật là nếu Tú Cát biết tông chủ đại nhân của Băng

Nguyên Tĩnh Tâm Các lại bị Phó Thư Bảo thuần hóa thành nữ nô, dù cho hắn cả vạn Khiết Kỵ Sĩ hắn cũng không dám dại dột tới giết Phó Thư Bảo.

Nhưng bởi có một số việc không biết cho nên mới ngu xuẩn đi làm!



Đôi cẩu nam nữ Tú Cát và Băng Oánh nói chuyện khiến Phó Thư Bảo tức muốn

chết, vài lần nhịn không được, định nhảy xuống ra tay giết người nhưng

cuối cùng vẫn nhịn lại được. Không nhẫn nhịn được là hỏng mưu lớn ngay.

Lỗ mãng nhảy xuống, nếu xử lý không tốt thì tất cả kế hoạch đêm nay đều

biến thành bọt nước cả.



Nếu muốn Tú Cát chết thì cần gì phải so thiệt hơn miệng lưỡi với hắn làm gì chứ?



Ngay lúc Băng Oánh và Tú Cát đang nói chuyện vui vẻ thì ánh mắt Phó Thư Bảo

đột nhiên chuyển tới lư hương đang cháy. Một cảm giác kỳ lại đột nhiên

hiện lên trong lòng hắn.



Thật ra dù là chỉ hé ra một tấm ngói

nhưng chênh lệch nhiệt độ trong ngoài phòng rất lớn, thế nên hương thơm

của lư hương kia hiển nhiên bay lại phía hắn. Mà lúc hắn ghé mặt vào dò


Tiếp tục tiểu vào tên công tử quý tộc, Phó Thư Bảo cũng không quên ném đá xuống giếng, đùa bỡn đối phương một phen.



- Lão tử là thành viên trong Vương thất Tú Quốc, là trưởng tôn của đương kim hoàng đế, ngươi dám… ừng ực!



Một dòng nước tiểu nhân lúc hắn đang mở miệng mắng chửi liền chui vào

miệng, không giọt nào lọt ra ngoài, bất ngờ không kịp đề phòng nên một

hơi nuốt sạch.



- Ha ha, Tú Cát ca ca, ta sợ quá, xin ngươi đừng có lấy thân phận cao cấp như thế ra để dọa ta nữa có được không?



Vừa nói, hắn vừa khẽ rùng mình một cái, đem chút nước tiểu cuối cùng vẩy

lên mặt Tú Cát, sau đó hắn mới “nhốt chim vào lồng”, từ đầu chí cuối,

trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười đáng ghét.



Một cảm giác bất an

bỗng lan tràn trong lòng Tú Cát, hắn cũng đột nhiên nhận ra rằng, thân

phận trưởng tôn của hoàng đế khiến người ta vừa nghe đã sợ chết khiếp

lại chẳng đáng một xu trước mặt tên thiếu niên này.



- Khà khà, Bảo thiếu gia, nói hay lắm, ngươi định làm gì?



Mặc dù không biết tại sao người hắn muốn giết lại đột nhiên xuất hiện, và

mang hắn tới chỗ này, nhưng Tú Cát biết, muốn sống tiếp thì phải động

não một phen.



- Giết ngươi thôi!



Phó Thư Bảo cười đáp.



- Giết ta? Chúng ta trước kia không có oán, nay cũng không có thù…



- Đêm nay ngươi sai người giết ta, vì thế ta mới đến giết ngươi, chuyện

này thì có thù oán gì chứ? Là ngươi muốn giết ta, ta quay ngược lại giết ngươi mà thôi, rất đơn giản, rất bình thường, ngươi cũng chẳng nên quá

để tâm làm gì.



- Không phải không phải, chắc chắn có sự hiểu lầm

gì đó rồi, giữa ta và Bảo thiếu gia ngươi tuy cũng có vài chuyện không

vui, nhưng đâu đến nỗi phải phái người đi giết ngươi chứ, nhất định là

ngươi hiểu lầm rồi, mau thả ta ra, ta bỏ qua chuyện cũ, chuyện tối nay

ta cũng sẽ không bao giờ kể cho ai nghe hết.



Trên khuôn mặt Tú Cát khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười cầu tài.



- Hiểu lầm? Chuyện này là hiểu lầm thật sao?



- Đúng vậy! Ta thề có trời, đây đúng là hiểu lầm, những người đó tuyệt đối không phải do ta phái đến giết ngươi.



- Vậy chúng đến nhà ta làm gì?



Phó Thư Bảo tủm tỉm cười hỏi.



- Bọn chúng… bọn chúng không phải người ta phái đến, ta làm sao biết được chúng đến nhà ngươi làm gì chứ?



Giọng Tú Cát nghe như sắp khóc đến nơi vậy.



- Ha ha



Phó Thư Bảo cười vang:



- Hiểu lầm thì có can hệ gì chứ? Ta cứ nghĩ những người đó là do ngươi

phái đến, ta cứ nghĩ là ngươi muốn giết ta đấy, có được không?



Thanh Tú thật muốn xé nát cái bản mặt tươi cười đáng ghét của Phó Thư Bảo, rồi vứt xuống dưới đất mà băm vằm ra.