Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 177 : Con chó trong mắt Âm Nhi (1)
Ngày đăng: 14:23 18/04/20
Nếu chỉ dùng phương thức tu luyện thông thường, hoặc dùng những Linh Tài phổ thông để tiến hành tu luyện thì tầng cảnh giới lực lượng càng cao,
việc nâng cấp trong tu luyện sẽ càng chậm lại, với một người ở cấp Luyện Nguyên Tố Lực như hắn thì khó có thể cảm nhận được tiến độ tăng lên của nó, nhưng dùng linh năng to lớn chứa trong Thạch Hạch của Linh Vẫn
Thạch để tiến hành tu luyện, thì hắn lại cảm nhận rất rõ ràng sự nâng
cấp của Luyện Nguyên Tố Lực trong hắn.
Cứ tiếp diễn thế này, thì
chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có thể phá vỡ tầng thứ nhất bây giờ để tiến vào tầng thứ hai của Luyện Nguyên Tố Lực. Thật không hổ danh là Linh Vẫn
Thạch, vật báu hàng đầu trong vũ trụ này. Đây là việc khiến người ta rất mong chờ.
Mặt khác, sự mở rộng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cũng
khiến hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Trên đường từ Hổ Thành tới Kinh
Thành, không tiện dùng Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch để tu luyện, nhưng
hắn lại dùng hết gần một nửa Linh Quả của Thiên Diệp Phù Bình để tu
luyện, hiệu quả của nó đương nhiên không thể so với linh năng trong
Thạch Hạch, nhưng trong hơn 20 ngày vừa qua, hiệu quả tích lũy qua từng
ngày cũng không phải là nhỏ.
- Phù…
Thở ra một hơi dài, Phó Thư Bảo kết thúc việc tu luyện Luyện Nguyên Tố Lực.
Lần tu luyện này, nguồn linh năng trong Thạch Hạch dường như lớn mạnh hơn vì hắn đã không sử dụng đến trong một thời gian dài.
Nhìn hai tay mình, Phó Thư Bảo thấy có chút kích động, phóng thích Ngũ Sắc
Nguyên Tố Hỏa một lần nữa, hắn nhất thời ngây ra vì cảnh tượng trước
mắt. Phạm vi mở rộng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trước đây chỉ to hơn một
phần năm bàn tay của hắn một chút, nhưng sau khi kết thúc lần tu luyện
này, phạm vi mở rộng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đã lớn bằng hai phần năm
bàn tay rồi.
Hai ngọn lửa Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cứ bập bùng cháy
lặng lẽ trong hai bàn tay hắn, chúng tỏa ra hơi nóng khiến người ta khó
mà hình dung được, nhưng hơi nóng ấy chỉ có tác dụng với bên ngoài, còn
bản thân hắn chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp mà thôi.
Lúc mới
nhìn thấy hai ngọn lửa Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa ấy, Phó Thư Bảo còn thấy
kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn lại thấy rất bình thường:
-
Lúc trước ta dùng Linh Quả của Thiên Diệp Phù Bình để tu luyện trong hơn 20 ngày, nguồn linh năng mà Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa hấp thu được vẫn luôn tụ lại ở đó, nhưng chưa đạt tới trình độ mở rộng rõ rệt, vừa rồi ta
dùng Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch để tu luyện, năng lượng tích lũy được thì nhiều mà hao phí thì ít, nên nó mới mở rộng rõ rệt như thế.
Thu Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch lại, chờ đến khi sự kích động trong lòng lắng xuống, Phó Thư Bảo mới đứng thẳng dậy, mở
hết cửa trong phòng, ánh nắng ban mai vàng óng ánh chiếu rọi lên mặt
hắn, cảnh sắc trong sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc trông thật bắt mắt, đặc
biệt là kiến trúc của dị quốc, nhìn ra phía đó, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác kì diệu mơ hồ như đang ở nơi đất khách quê người vậy.
- Cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng bao lâu nữa ta sẽ đạt tới cảnh giới
cấp Luyện Linh Lực tầng thứ nhất cũng nên. Thật chẳng có tính thử thách
gì cả….
Trong cảnh nắng mai đẹp mê hồn ấy, một thiếu niên trên
người chỉ mặc độc một chiếc quần cộc đang tự mình chìm đắm trong sự vui
sướng. Quả thực, nhờ tu luyện tâm pháp trong Luyện Thiên Thần Quyển, và
nguồn năng lượng dồi dào trong Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch, thực lực
của hắn tăng lên nhanh chóng vượt quá sức tưởng tượng của thường nhân,
có dùng hai chữ “khủng khiếp” để hình dung cũng chẳng có gì là quá đáng.
Tiếng bước chân khe khẽ truyền tới, Phó Thư Bảo vội gạt đi niềm vui sướng tự
- Thiếu gia, xin để nô tì hầu hạ ngài rửa mặt ăn sáng ạ.
- Đông Mai và những người khác đâu rồi?
Phó Thư Bảo thuận miệng hỏi.
Tư Ti vội đáp:
- Đông Mai tỉ và các tỉ khác đang chiêu binh bên ngoài sứ quán, tối qua
họ đã giao cho nô tì rất nhiều việc, bao gồm cả chuyện hầu hạ thiếu gia
buổi sáng sau khi thức giấc và buổi tối trước khi đi ngủ như thế nào. Vì vậy, xin thiếu gia hãy để nô tì hầu hạ ngài, nô tì có thể làm được ạ.
Trong lòng Phó Thư Bảo vừa tức vừa buồn cười, trước đây Đông Mai và những
người còn lại chẳng bao giờ làm được một chuyện cho đàng hoàng tử tế, ấy thế mà sau khi trở thành trợ lý của đoàn trưởng Hồng Hồng Hồng giáp thị vệ đoàn thì tính trách nhiệm lại được đẩy cao lên hơn cả bộ ngực của
các nàng ấy nữa! Nếu hắn đoán không lầm, lúc này chắc bốn người đó đang
đứng trước cửa sứ quán chiêu binh, và sau lưng họ lại có một đám thị vệ
Thánh Đóa Lan Quốc được một bữa no mắt rồi…
- Thiếu gia, để ngài có thể uống được nước trà xanh thơm nhất, nô tì… đã rửa rốn tới 6 lần.
Vừa nói, Tư Ti vừa bẽn lẽn mở vạt áo sơ mi, để lộ ra vùng bụng trắng mịn
mượt mà như nhung, cái rốn xinh xinh lặng lẽ nằm giữa vùng da tuyết
trắng, không nông cũng không sâu, kích thước cân đối, vô cùng đáng yêu.
Phía dưới rốn chính là chiếc váy nữ bộc ngắn cũn, không có dây lưng, chỉ
được cài lại bằng một chiếc nút vải, vì thế từ những khoảng trống rời
rạc vô tình để lộ ra xuân quang kích thích người nhìn. Làn da bên trong
chiếc váy dường như càng trắng nõn nà và mềm mượt hơn. Nhìn qua khoảng
trống lớn nhất ngay phía dưới bụng, có thể thấy một vạt tơ đen và vùng
đồi thần bí mà đám tơ đen đó đang che phủ.
Ai để nàng mặc thế này vậy?
Phó Thư Bảo thấy có chút khó chịu, hắn thu ánh mắt lại, cười khổ đáp:
- Đứng dậy đi, các nàng ấy dạy ngươi toàn thứ linh tinh rồi, thật ra
không cần phải phiền phức như vậy đâu, ngươi chỉ cần để đồ xuống đây, tự mình ta làm cũng được.
Nét mặt Tư Ti tỏ ra vô cùng đau khổ, run rẩy nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ nô tì đã làm nhầm điều gì rồi sao?
- Ngươi chẳng làm gì sai đâu.
Phó Thư Bảo càng thấy khó chịu hơn.
- Nhưng Đông Mai tỉ có nói, họ cũng hầu hạ thiếu gia như thế này mà, họ
có thể làm được, nô tì cũng có thể làm được, cầu xin ngài, thiếu gia,
hãy để nô tì hầu hạ ngài đi. Ngài đã cứu nô tì ra khỏi lò lửa, chẳng lẽ
ngay cả việc hầu hạ ngài ngài cũng không thể để nô tìn làm sao?
Vừa nói, trong đôi mắt Tư Ti đã ngập đầy nước, trông như sắp khóc đến nơi vậy.
- Vậy ngươi thay ta dọn dẹp phòng đi, tiện thể, ta cũng có vài chuyện muốn hỏi ngươi.
Phó Thư Bảo khéo léo đổi chủ đề.
- Dạ.