Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 189 : Quản gia (1)

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Trước những lời trò chuyện của Lưu Chuẩn và Phó Thư Bảo, Thanh Thủy

trước sau không có bất cứ phản ứng nào, giống như người họ đang nói đến

không phải là nàng mà là một người khác vậy, trong mắt nàng, bảo vệ chủ

nhân mới là chức trách và sứ mệnh duy nhất, ngoài nó ra, thì ngay cả

sinh mạng của nàng cũng chỉ là thứ yếu, huống hồ chi là những lời bàn

luận không quan trọng ấy.



Rượu và thức ăn được mang lên, ba

người nam nhân vừa uống rượu vừa hàn huyên, Chu Uyển Nhi cũng luôn tay

gắp những thứ cô bé thích cho vào miệng, trông cứ như là lâu lắm rồi

chưa được ăn một bữa như thế này, trông cô bé ăn thật khổ sở.



Chu Di Mộng đang cười bỗng buồn bã nói:



- Phó công tử xin đừng chê cười, để ta có thể tham gia khảo hạch Luyện

Lực Sĩ ở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ hội sở, chúng ta đã bán hết mọi tài sản mà cha ông để lại, tòa nhà mà công tử đến thăm khi nãy là thứ cuối cùng

chúng ta có thể đem bán, đứa em này của ta, …. Haiz, cũng không biết đã

bao lâu rồi ta chưa đưa nó ra ngoài đi ăn những đồ mà nó thích nữa.



Phó Thư Bảo chợt nhớ đến những lời Phương Tín nói với hắn, thuận miệng nói:



- Ta nghe Phương Tín nói, hình như Chu gia các người có chuyện với La

gia, bị La gia chèn ép, nên Chu gia các người mới rơi vào hoàn cảnh bi

đát này, phải không?



Vừa nghe đến La gia, trong đôi mắt Chu Di Mộng đã hiện lên tia lửa hận:



- Cái bọn La gia tự xưng là gia thế bậc nhất Tú Quốc chẳng qua là một

cái ổ chó nuôi toàn lũ bỉ ổi hèn hạ mà thôi, phụ thân ta đã tin lầm lão

thất phu La Nghiêm, bị hắn ta hãm hại nên mới rơi vào hoàn cảnh thê thảm ngày nay! Phụ thân ta còn chết thảm trong tay tên tiểu tử La Kiệt! Ta

hận, tuy ta và La gia có mối huyết hải thâm thù, nhưng lại không có cách nào báo thù được…



Lúc trước còn đang ăn ngon lành, nhưng khi nghe ca ca nhắc đến chuyện buồn của gia đình, trong đôi mắt to đẹp của

cô bé Chu Uyển Nhi bỗng đong đầy nước, trông như sắp khóc đến nơi vậy.



Nhưng Phó Thư Bảo chỉ nâng chén rượu trong tay lên uống cạn, không nói

thêm gì về chuyện này nữa. Mặc dù hắn và La gia cũng từng kết oán, cũng

muốn đối phó với lão già La Nghiêm, nhưng chuyện này không thể đem kể

bừa cho người khác nghe được.



Lưu Chuẩn nhìn Phó Thư Bảo, khóe miệng lại ẩn hiện nét cười:



- Phó công tử, có chuyện gì xin cứ nói ra, để mãi trong lòng chẳng phải khó chịu lắm sao?



Nhưng Phó Thư Bảo chỉ lắc đầu cười không đáp.



- Phó công tử, ta mời ngươi tới đây không đơn giản chỉ là để uống rượu thôi đâu.



Lưu Chuẩn bỗng nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói:



- Ngươi còn nhớ mười hai Luyện Lực Sĩ mà Long Điền phân hội trưởng đã nhắc tới chứ?



Trong lòng Phó Thư Bảo thấy thắt lại, mười hai Luyện Lực Sĩ đó đều là

những người hiếu trung với tên sư phụ thích chơi gái của hắn, hay nói

một cách khác, họ cũng đều là những người đứng cùng trận tuyến với hắn.

Trong mười hai Luyện Lực Sĩ đó, có 9 người là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, còn 3 người là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực, hắn nhìn Lưu Chuẩn một

cái, xét từ lực trường Linh Lực đang tỏa ra từ người hắn, có thể thấy

hắn là một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực, lẽ nào…



Lưu Chuẩn cười khà khà nói:



- Ta là một trong ba Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực đó, ta và Long Điền phân hội trưởng đều là tâm phúc của Tam vương tử điện hạ, qua Long Điền phân hội trưởng ta được biết Phó công tử vốn là ái đồ của Tam vương tử điện

hạ, khà khà, tính ra thì chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền mà,


Tiệc rượu kết thúc, Lưu Chuẩn quay về Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, Chu

Di Mộng và Chu Uyển Nhi thì theo Phó Thư Bảo về sứ quán Thánh Đóa Lan

Quốc.



Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đều rất hiếu kỳ về cô bé quản

gia kiêm quân sư mà Phó Thư Bảo dẫn về, nên kéo Uyển Nhi ra tâm sự một

lát, vốn dĩ hai nàng cũng không tin Chu Uyển Nhi cũng lợi hại như Phó

Thư Bảo vậy, nhưng chuyện phiếm với cô bé một lát mới phát hiện ra rằng

Chu Uyển Nhi quả thật là một cô bé lanh lợi, thông minh nhanh nhạy,

không những có thể trả lời hết mọi câu hỏi, mà có những câu cô bé còn

đưa ra những kiến giải rất đặc biệt, khiến Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cứ

ngạc nhiên mãi.



Sở dĩ để Chu Uyển Nhi làm quân sư kiêm quản

gia, là vì nghĩ đến tài hoa tột bậc của cô bé, thử nghĩ xem, mười tuổi

đã thế này, thì sau khi cô bé lớn lên sẽ thế nào đây? Một kỳ nhân như

vậy không giữ lại bên mình sẽ là một tổn thất lớn, vì thế, Phó Thư Bảo

không hề nghĩ đến chuyện bây giờ cô bé có biểu hiện hơn người như thế

nào, mà xem đây là một sự đầu tư cho tương lai.



Mặt khác, với năng lực của Chu Uyển Nhi, cô bé quả thực có thể xử lý rất nhiều việc.

Hắn có ba đầu sáu tay đi nữa thì sức lực cũng có hạn, không thể phân

thân ra xử lý ngần ấy công việc, hơn nữa việc tu luyện lực lượng cũng là chuyện không thể nào bỏ qua được. Vì thế, giữ Chu Uyển Nhi lại bên mình lại là chuyện hay, cô bé sẽ giúp hắn giải quyết được khối việc.



Có Chu Uyển Nhi, ngay cả sứ quán cũng náo nhiệt hẳn lên. Độc Âm Nhi và

Chi Ni Nhã đặc biệt yêu thích Chu Uyển Nhi, xem ra còn thích thú nhiều

hơn so với Phó Thư Bảo, cả ngày cứ quấn lấy cô bé, quên cả chuyện quấn

chân Phó Thư Bảo luôn.



Phó Thư Bảo cũng chỉ mong có vậy, không có nữ nhân làm phiền, vừa vặn có thể xử lý việc của mình.



Trở về phòng, để Thanh Thủy ở ngoài cửa canh gác, không để cho bất kỳ

ai vào trong, rồi hắn đóng cửa chính cửa sổ và mang Thạch Hạch trong

Linh Vẫn Thạch ra.



Bỏ qua chuyện lão sư phụ hám gái, cóc ghẻ

lại muốn ăn thịt thiên nga, muốn tranh đoạt vương vị Tú Quốc sang một

bên, hắn để tâm nghĩ tới chuyện khác. Nếu Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở

quả thực có cơ hội để tiến vào Thần Vưc, thì Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của

hắn có thể giành được cơ hội đó không? Thần Vực là thứ gì được nhỉ?



Trong đầu hắn là vô số những tưởng tượng và mong chờ.



Nhưng Phó Thư Bảo biết rằng, bất kì lý tưởng nào cũng đều phải trả một cái gia tương đương mới có hy vọng thành hiện thực.



Vào lúc này, song chưởng của hắn đã đặt nhè nhẹ lên Thạch Hạch Linh Vẫn Thạch, hai ngọn Nguyên Tố Hỏa ngũ sắc được phóng thích đang tham lam

liến lên Hạch Thạch, vì thế, nguồn Linh Năng khổng lồ như thủy triều men theo hai cánh tay tiến vào trong cơ thể hắn, cuối cùng tại tụ lại trong đan điền…



Việc tu luyện lực lượng, mãi mãi không có điểm dừng.



Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cùng với dòng chảy của nó, và cùng với tiến

độ luyện hóa Hạch Thạch Linh Năng kéo dài, trên người Phó Thư Bảo bỗng

xuất hiện Ngũ Sắc Huyền Quang.



Cường độ của Ngũ Sắc Huyền

Quang không quá mạnh, nó giống như ánh trăng mờ ảo năm màu đang trùm phủ khắp thân thể Phó Thư Bảo. Thật ra, nếu nhìn kĩ, Ngũ Sắc Huyền Quang

này có hình dạng giống như vỏ trứng gà, nó đang dần bọc kín Phó Thư Bảo

vào bên trong.



Nhưng, Phó Thư Bảo không hề hay biết những chuyện đang xảy ra.