Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 190 : Mật thất xuân sắc (1)
Ngày đăng: 14:23 18/04/20
Tinh thần đã ở trạng thái Không Minh, không hề có ý nghĩ gì, trong trạng thái tu luyện như vậy, nguồn năng lượng trong Hạch Thạch không ngừng
tiến vào cơ thể Phó Thư Bảo, và tụ lại trong đan điền của hắn rồi chuyển thành năng lượng Luyện Nguyên Tố Lực, quá trình này cũng giống như đại
dương dung nạp bách xuyên vậy.
Trong một thời khắc ngắn ngủi nào
đó, Ngũ Sắc Huyền Quang như vỏ trứng bao trùm Phó Thư Bảo bỗng thu vào
bên trong, giống như bọt biển hút nước vậy, ầm ào một lát rồi tan biến
hoàn toàn vào trong cơ thể hắn. Đúng vào thời khắc đó, Phó Thư Bảo bừng
mở mắt, trước đó hắn không hề hay biết lần tu luyện này trên cơ thể hắn
lại xuất hiện Ngũ Sắc Huyền Quang, nhưng vào lúc kết thúc tu luyện và mở mắt ra, thì hắn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Phó Thư Bảo kết
thúc tu luyện với vẻ ngoài hoàn toàn điềm tĩnh, trên mặt hắn không hề
biểu lộ sự vui mừng hay cảm giác gì khác, nhưng trong lòng hắn lại đang
kích động đến khó lòng kìm chế.
Thật ra, hắn không chỉ biết rằng
trong lần tu luyện này, trên thân thể hắn đã xuất hiện Ngũ Sắc Huyền
Quang, mà hắn còn biết, Luyện Nguyên Tố Lực của hắn đã phá vỡ cảnh giới
thứ nhất và đang nhanh chóng tiến vào cảnh giới cảnh giới thứ hai.
o0o
- Vẫn chưa có tin tức của Định Thiên Vương Tước sao?
Trong thư phòng, La Nghiêm lạnh nhạt hỏi. Trên mắt hắn không mảy may thể hiện chút dao động nào.
- Hồi bẩm lão gia, chưa có ạ.
Gia nôi quỳ trước mặt La Nghiêm ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng, người cả chúng ta tra ra được Định Thiên Vương Tước hình như
cũng có qua lại với phân hội trưởng Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở Long
Điền. Nhưng người của ta không dám động chạm đến Đế Quốc Luyện Lực Sĩ
Hội Sở.
Cặp lông mày của La Nghiêm hơi nhăn lại, hắn nói:
- Đó là cây đại thụ ngàn năm đấy, động một cành là ảnh hưởng cả cây, bọn
chúng không dám động đến việc nội bộ trong hội sở, nhưng chúng ta cũng
không tiện ra tay. Trong hội sở đó cũng có người của Thanh Dật Vương
Tước, ta viết cho ngài ấy bức thư, ngươi đích thân mang qua đó giao cho
Thanh Dật Vương Tước, xem được thư của ta, ngài ấy sẽ phái người điều
tra.
- Dạ, thưa lão gia.
Gia nô đó cung kính đáp lời, đợi La Nghiêm viết xong bức thư, cầm thư mật rồi mới rời khỏi thư phòng.
Sau khi gia nô rời đi, La Nghiêm mới đứng dậy khỏi chiếc ghế hắn vừa ngồi,
đến trước giá sách, di chuyển một quyển sách khá dầy, giá sách đó bỗng
chầm chậm mở ra, lộ ra một con cánh cửa đen kìn kịt.
Tiến vào cửa, giá sách lại từ từ khép lại, từ ngoài nhìn vào, khó lòng nhìn ra sau kệ sách này còn ẩn giấu một căn mật thất.
Vừa vào bên trong, hai mắt còn chưa thích ứng với vẻ u ám trong mật thất,
đã có một cơ thể nữ nhân nóng bỏng chui vào trong vòng tay của La
Nghiêm. Không hề có mảnh vải nào che đi bất kì bộ phận nào trên cơ thể,
mỗi tấc trên làn da dường như được thoa một lớp mật ong, ngọt ngào mà
nõn nà, sờ rất sướng tay.
La Nghiêm bỗng cứng cả người lại, nhưng rồi hắn lại nhanh chóng thả lỏng, nhỏ giọng cười đáp:
- Ngả Mễ Đại Na, ngươi đến kinh thành khi nào vậy?
khoảng cách vài mét vung đao về phía nam nhân của xà nhân tộc.
Đao vung lên trong không trung, sức mạnh tỏa ra tứ phía, cây đao chém lên phía cổ của tên xà nhân đó.
Nhát đao đó nhanh chóng chém xuống, các gia nô khác của La gia liền reo vang ủng hộ.
Nhưng khi mọi người tưởng rằng tên xà nhân tộc sẽ bị nhát đao đó chém đứt đầu thì lại thấy tên xà nhân buông ra một câu:
- Một thằng vô dụng như ngươi mà cũng muốn giết Kim Dịch ta sao? Đao của
ngươi, so với ta, chỉ như cái tăm sỉa răng thôi! Đi chết đi!
Vừa dứt lời, tay phải của hắn xuất chiêu, hút tên gia nô đang chuẩn bị phi thân thoái lui về phía hắn.
Oàng! Một tiếng nổ lớn vang lên, các kiến trúc xung quanh đều rúng động,
nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra, tên gia nô đáng thương trong phút
chốc nổ thành trăm mảnh, cả người hắn, chẳng còn sót lại mảnh thịt nào
gọi là nguyên vẹn.
- Kim Dịch tộc trưởng, đừng động thủ.
Lúc này, La Nghiêm và Ngả Mễ Đại Na mới vội vàng chạy tới.
- Ta chỉ thay ngài dạy dỗ lũ vô dụng đó chút thôi.
Kim Dịch thản nhiên đáp, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Ngả Mễ Đại
Na, đôi mắt vằn máu phút chốc trở nên hưng phấn và tham lam.
Xà
nhan bản tính háo dâm, là một xà nhân tộc tộc trưởng, Kim Dịch đương
nhiên cũng không ngoại lệ. Ngả Mễ Đại Na xinh đẹp như vậy dĩ nhiên phải
khiến hắn động lòng rồi.
Dường như hiểu ra đôi chút hàm ý trong
ánh mắt của Kim Dịch, nhưng Ngả Mễ Đại Na không hề có chút sợ hãi, mà
còn lộ ra tia nhìn hưng phấn và tham lam như thế. Ở phương diện này, ả
là người thích sưu tầm, sao phải sợ một tên Kim Dịch chứ?
La Nghiêm không hề hay biết sự thay đổi trong ánh mắt của hai người bên cạnh, chỉ vội vàng nói:
- Kim Dịch tộc trưởng, lúc nãy ta nghe thấy tiếng của ngài, chẳng lẽ có người xông vào đây sao?
Ánh mắt của Kim Dịch lại nhìn về chỗ cũ, lạnh lùng nói:
- Chẳng qua chỉ là một con chuột lén lút thôi, may cho nó là nó đã nhanh
chân trốn thoát, nếu không nó có thể trở thành một món đồ nhắm cho ta
rồi.
- Chuột?
Ngả Mễ Đại Na nghe mà không hiểu.
Kim Dịch cười đáp:
- Chẳng lẽ các người nghĩ rằng con chuột mà ta nói đến là một con chuột
bình thường? Con chuột này là một thứ Lực Luyện Thú, lần này xem như nó
gặp may, lần sau không dễ trốn vậy đâu.
Khi Kim Dịch đang nói mấy lời này, thì trong một cái cống đen bốc mùi hôi thối, có một bóng đen phóng vụt qua, như ma quỷ vậy.
Bóng đen này là Luyện Thiên Thử.
Lúc này, nó vẫn còn sợ hãi kinh hồn.