Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 194 : Người muốn nội y (1,2)
Ngày đăng: 14:23 18/04/20
Cho dù là thế nào thì Tố Nhân Phường vẫn đã khai trương rồi.
Đối
với đám nữ nô của Tố Nhân Phường, bọn họ không phải nhảy vào một hố lửa
mà tiến vào một cuộc sống hoàn toàn mới. Dựa theo lời của ông chủ thì
các nàng cuối cùng phải trở thành mỹ nữ gián điệp xuất sắc nhất, không
chỉ sắc nghệ vô song mà còn có thể học rất nhiều tri thức khác, thậm chí là kỹ xảo sát nhân.
Lúc đó, điểm quan trọng nhất trong công việc của bọn họ là phải thông qua phương thức dùng sắc dụ để thu các loại
tin tức tình báo, nhưng cũng không phải muốn bọn họ đem bản thân ra để
đổi lấy tin tức. Sự thật là chỉ cần bọn họ không muốn thì không ai bức
bách bọn họ làm chuyện đó. Kể cả ông chủ cũng sẽ không làm vậy.
Nữ nô mà Phương Tín mua về đều là hải tặc, nô lệ bắt từ giặc cướp, nô lệ
bỏ trốn, cũng có một số nữ tử đáng thương gia cảnh bần hàn, vì để người
nhà sống sót mà phải tình nguyện làm nô lệ, cuối cùng lại được Phương
Tín mua.
Những nữ tử này nếu không phải được Phương Tín mua thì
chờ đợi bọn họ sẽ là cuộc sống nô lệ thê thảm hơn cả ngàn vạn lần. Chủ
nhân của bọn họ căn bản sẽ không coi bọn họ là người. Nhưng Phó Thư Bảo
lại không chỉ xem bọn họ là con người mà còn cho bọn họ cơ hội được giáo dục, thậm chí còn trả lương cao.
Chủ nhân như vậy, cuộc đời mới
như vậy, ai mà không muốn nắm chặt chứ? Ai mà lại không biết cố gắng báo đáp chủ nhân của bọn họ chứ?
Thật ra chính Phó Thư Bảo cũng
không yên cầu về phương diện này nọ nhưng nếu giờ cần hiến thân thì bọn
họ cũng không chút do dự mà hiến thân ngay.
Sau vở kịch tại Tố
Nhân Phường, tiếng tăm của vị thần y giả mạo Phó Thư Bảo liền nhanh
chóng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh thành.
Kế hoạch đã định trước là cần Độc Âm Nhi hạ độc và giải độc, hiện giờ dù không làm vậy nhưng cũng có kết quả tốt như nhau.
Tất cả dường như đều phát triển theo phương hướng đã định cả.
- Hoa Hoa Thần y cái quỷ gì? Ta khinh. Ai lấy cái tên quê mùa này thế hả?
Nghe Phương Tín báo tin, Phó Thư Bảo cảm thấy đúng là quá buồn cười.
- Còn nữa...
Phương Tín nói một loạt:
- Thần y háo sắc, thần y kỹ viện, thần y đêm chơi tám nàng, thần y tăng độ lớn độ mạnh...
Thần y tăng độ lớn tăng độ mạnh à? Đột nhiên nghe thấy danh hiệu như thế,
Phó Thư Bảo chỉ cảm thấy trời đất đảo điên, đầu choáng muốn chết. Trời
đất, đây đâu phải tôn xưng của thần y. Đấy là danh hiệu của mấy kẻ lừa
đảo bán thuốc kích dục thôi.
- Bên La gia cũng không có động tĩnh gì. La Kiệt không cho người tới phá quán nữa. Nhưng ta cũng vẫn muốn
phái người đi giám thị tất cả cử động của La gia.
Cuối cùng Phương Tín báo cáo.
- Được rồi, ngươi cứ làm đi.
Phó Thư Bảo nói. Năng lực thu thập tin tức của Phương Tín càng ngày càng
tốt, khiến hắn cũng cảm thấy vui mừng vì đã không nhìn lầm người.
Phương Tín gật gật đầu, đi ra ngoài cửa.
- Chờ một chút.
Nếu đã chia ra để hành động thì phía Phó Thư Bảo cũng bắt đầu chuẩn bị thôi.
Tơ của Ngân Ti Tàm Mãng dao cắt không đứt chính là dây thừng tốt nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Còn có cả bao bố để trùm kín người. Cái này thì tương đối phổ biến, cũng
rất dễ tìm. Kho lúa của sứ quán có rất nhiều bao tải to, vừa lúc cầm ra
dùng tốt.
Giờ chỉ còn một thứ tài liệu quan trọng nhất, đó là
thuốc mê hoặc là độc dược. Tài liệu như thế, đi mua ở nhà thuốc thì rõ
ràng là để lại manh mối rồi. Nhưng chuyện này cũng được giải quyết tốt
thôi. Bên cạnh hắn có một đại sư dùng độc là Độc Âm Nhi đây.
- Từ ngày thần y diễn trò tại Tố Nhân Phường, Âm Nhi hình như không vui lắm. Hiện tại mình đi tìm nàng xin thuốc mê gì đó, không biết là nàng có cố ý làm khó mình không đây? Chắc là không đâu. Âm Nhi muội dù hơi nóng tính một chút nhưng dù sao cũng là người biết tình biết lý. Chuyện đại sự
như bắt La Kiệt. Nàng phải biết là không nên gây sự với ta...
Vừa chầm chậm đi về phía phòng Độc Âm Nhi, trong lòng Phó Thư Bảo lại ngổn ngang suy nghĩ.
Chuẩn bị các loại tài liệu thật ra là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng chuyện
bắt một người có thân phận như La Kiệt mà thần không biết quỷ không hay
thì lại là một chuyện có độ khó rất cao. Đây cũng là vấn đề mà Phó Thư
Bảo đau đầu suy nghĩ mãi.
Còn chưa tới phòng Độc Âm Nhi, một
tràng cười trong như chuông bạc đột nhiên truyền tới lỗ tai Phó Thư Bảo. Hắn không khỏi thu hồi tâm tư. Gặp phụ nữ là một chuyện rất phiền toái, cũng phải có sách lược. Hắn muốn tập trung tinh thần.
Dường như không chỉ có tiếng cười của mình Độc Âm Nhi mà còn có cả Chi Ni Nhã nữa.
Trong lòng Phó Thư Bảo lấy làm lạ:
- Hai nữ nhân này giống như là nước với lửa, sao lại ngồi trong cùng một phòng mà cười đùa đây?
Vừa nghĩ như thế, hắn cũng len lén bước tới, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nữa.
Nhón chân nhón tay, âm thầm đi tới cửa, một tràng cười trong trẻo lại đột
nhiên truyền ra từ bên trong. Lúc này tiếng nói của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng đã truyền tới tai Phó Thư Bảo, mặc dù rất nhỏ nhưng làm sao có thể thoát khỏi thính giác của Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố lực như hắn
chứ?
- Âm Nhi tỷ, ngươi có lấy làm lạ không? Bảo ca ca sao lại có thể thiết kế ra loại quần áo đẹp thế này chứ? Hơn nữa còn rất nhiều
loại nhé. Ta dám đánh cược là ta đã đi nhiều nước trên thế giới, chưa
thấy nữ nhân nước nào lại mặc quần áo như vậy đâu. Thế thì hắn làm sao
lại thiết kế ra được chứ? Dù sao thì ta cũng không tin là hắn bộc phát
ra linh cảm đâu.
- Chuyện này ta cũng không biết. Dù sao thì ta
chỉ biết là hắn rất háo sắc. Một nam nhân háo sắc tới một trình độ nào
đó, có loại y phục hạ lưu nào mà không thiết kế ra được chứ?
Phó Thư Bảo đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đã biến thành màu gan lợn.
- Âm Nhi tỷ, ngươi nói Bảo ca ca háo sắc như thế, hắn có... Có ấy... Với ngươi không?
- Không có!
Âm Nhi tỷ, ngươi không nên tức giận như thế. Hắn có từng... Hôn ngươi không?
- Không có! Ngươi hỏi cái gì thế? Các ngươi có sao?
- Ấy? Không có mà!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm mắng một tiếng.
- Mẹ kiếp, ai cũng giảo hoạt, muốn moi tin từ miệng đối phương cả. Xem ra đều không phải là loại đèn cạn dầu đâu.
Sự thật là hắn đều có tiếp xúc thân mật với hai nữ nhân này rồi, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi. Điểm này hắn còn hiểu rõ hơn hai nữ nhân này.