Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 199 : Trở mặt (1,2)

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


- Ta hiểu rất rõ người như Tú Cát. Hắn phân nửa chỉ chơi đùa với Băng

Oánh mà thôi, hoặc là có chơi quá mức một chút, hắn trốn một trận là

xong. Hiện giờ chắc mưa gió qua rồi, hắn lại không kiềm chế được, muốn

thò mặt ra đùa chơi tiếp.



Ngả Mễ Đại Na quyến rũ lườm hắn một cái nói:



- Đám nam nhân các ngươi đúng là không có kẻ nào tốt cả.



Mặc dù cũng là một câu mắng người nhưng La Kiệt lại không hề có cảm

giác khó chịu, dưới ánh mắt quyến rũ của Ngả Mễ Đại Na, ngược lại trong

lòng còn vui mừng, thầm nói:



- Chẳng lẽ vưu vật tóc vàng này

đang ám chỉ ta chăng? Ha ha, chờ xử lý xong cuộc thi nội y của Tố Nhân

Phường, ta nhất định sẽ hẹn nàng ra, dù gì cũng phải xơi cho được.



Rất nhanh, hai người đã đi tới chỗ tổ chức cuộc thi nội y. Chỉ thấy

trên bờ suối nước nóng có dựng một cái sân khấu bằng gỗ cao bằng nửa

người, đại khái tạo thành hình chữ nhất. Trên mặt sân khấu bằng gỗ có

tạo một đường đi, lúc này có hai cô nương mặc một loại nội y kỳ lạ đang

đi tới đi lui.



Tư thế bước đi của bọn họ rất kỳ quái, giống

như đang đi trên một đường kẻ thẳng. Mà mỗi bước đi của bọn họ, đôi chân dài và bờ mông lại lắc lư động lòng người, giống như những cơn sóng

cuộn tới tầng tầng lớp lớp vậy.



Mặc dù là trí giả có học vấn nhất thế giới thì hắn cũng sẽ không thể biết, bước đi như thế gọi là catwalk.



Vì để đi được trên sàn catwalk như thế, các cô nương của Tố Nhân Phường đã phải khổ luyện một ngày một đêm, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ

chuyên nghiệp như trong tưởng tượng nhưng cũng đã được bảy tám phần rồi.



Những người xem cuộc thi nội y của Tố Nhân Phường cũng chia theo địa

vị, thân phận cao thấp từ trong ra ngoài. Hàng đầu tiên tất nhiên là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã và Ngọc Chân Công Chúa Tú Ngọc, những nữ

nhân có thân phận hiển hách.



Vòng sau đó mới tới các quý tộc, sau nữa mới là những nhân vật có mặt mũi tại kinh đô. Chẳng qua nhìn

đại khái mà nói thì những người khách tham quan cuộc thi nội y lần này

đa số đều là nữ nhân, nhìn mà khiến bọn họ động lòng.



Người

xem phía dưới sân khấu bằng gỗ bình luận líu ríu không ngớt, có người

khen đẹp, có người nói là đẹp mà thấp hèn, có ba bốn người miệt thị các

cô nương của Tố Nhân Phường là làm thương phong bại tục, vô cùng bất

nhất.



- Ha ha, đúng là thú vị thật. Ta chưa bao giờ ngờ là nội y lại có thể mặc như vậy đâu.



Ngả Mễ Đại Na cũng là nữ nhân. Các loại nội y kỳ lạ được biểu diễn trên đài đều lộ ra vẻ gợi cảm khiến nàng không khỏi động lòng.



-

Không phải chỉ là nội y thôi sao? Ta cũng không thể hiểu nữ nhân các

ngươi, cái này có đáng gì mà các ngươi lại vui sướng tới vậy chứ?



Trong lời nói của La Kiệt có một tia khinh thường, nhưng ngay lúc nói

câu này thì ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào cô nương mặc nội y đi

trên sân khấu bằng gỗ, nhìn ngực người ta, nhìn mông người ta, còn quan

trọng hơn là nhìn giữa hai đùi, đúng là lời nói và việc làm bất nhất.



- Chi Ni Nhã và Tú Ngọc ở kia, có muốn tới thăm hỏi không? Hoặc là bọn họ biết Tú Cát ở đâu đó.



Ngả Mễ Đại Na nhìn người xem của cuộc thi nội y này, cũng không thấy

thân ảnh của Tú Cát nhưng ngay lúc nàng nói lại đột nhiên thấy một thân

ảnh quen thuộc, trong lòng máy động:



- Nông Vệ Ba Sơn của chủ nhân sao lại cũng tới nơi này chứ?



Nông Vệ Ba Sơn chỉ nhoáng lên một chút liền biến mất trong đám người.



- Tốt, ta đi hỏi thăm một chút.



La Kiệt cũng không phát hiện ra Nông Vệ Ba Sơn, nghe thấy kiến nghị của Ngả Mễ Đại Na liền đi thẳng về hướng Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã và

Chân Ngọc Công Chúa Tú Ngọc.



Trong đám người xem, Tú Ngọc vui vẻ hoa chân múa tay nói. Từ ánh mắt hưng phấn của nàng mà nhìn lại thì

nàng thậm chí muốn đi lên đài, học theo bước đi của mấy cô nương mặc nội y này mà đi một vòng.
một thiếu niên đang nằm thẳng cẳng trong suối nước nóng, thoải mái ăn

nho. Ở trên bờ suối, một nữ nhân đội nón rộng vành đang không ngại phiền hà mà bóc nho cho hắn, còn đút cho hắn ăn.



Thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên kia, La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na đều kinh ngạc sững người ra tại chỗ.



Thiếu niên kia không phải là Tú Cát mà là Phó Thư Bảo.



- Ha ha, hai vị bằng hữu cũ, mau lại đây cùng tắm suối nước nóng đi.

Các ngươi đứng ở đó nhìn ta tắm thì cũng không tiện lắm đâu.



Phó Thư Bảo cười nói.



- Phó Thư Bảo? Ngươi... Tại sao lại có thể ở đây?



Kinh ngạc nhất chính là Ngả Mễ Đại Na. Trước kia nàng chắc chắn là Phó

Thư Bảo sẽ chết trong tay Thanh Thủy hoặc là có liên quan tới việc Thanh Thủy biến mất. Nhưng theo dự đoán của nàng thì khả năng trước là lớn

hơn.



Nhưng hiện tại Phó Thư Bảo lại vẫn sống tốt trước mặt

nàng, còn huênh hoang gọi nàng vào cùng tắm suối nước nóng, làm sao

không khiến nàng kinh ngạc được?



Đối với người đã giao chiến

với mình một lần, cũng khiến mình phải chịu thiệt thòi lớn, dù Phó Thư

Bảo có hóa thành tro bụi thì La Kiệt vẫn nhận ra.



Nhưng đột

nhiên nhìn thấy Phó Thư Bảo, suy nghĩ đầu tiên của hắn không phải là vọt tới hành hung một trận mà chuyện này khiến hắn cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lạnh lùng nói:



- Phó Thư Bảo, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tú Cát đâu?



Phó Thư Bảo nằm trong suối nước nóng, duỗi thẳng thắt lưng nói:



- Hóa ra các ngươi không phải tới tìm ta. Nếu như vậy thì lão tử cũng

không thích nói lời thừa với các ngươi nữa. Cút ra khỏi tầm mắt ta đi.



La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na đều không động đậy.



Ánh mắt của Ngả Mễ Đại Na lại đảo quanh bốn phía một lần, lập tức cười lạnh một tiếng:



- Phó Thư Bảo, ngươi chơi trò gì đây? Gọi những người đang ẩn nấp ra đi.



Phó Thư Bảo cười cười, vỗ tay một cái:



- Tư Ti, ra mặt đi. Ngươi dọa mấy người bạn cũ của ta sợ hãi rồi.



Tiếng bước chân vang lên từ phía sâu trong động. Rất nhanh, Tư Ti mặc y phục nhẹn nhàng không nhanh không chậm đi ra. Trên tay nàng là một đĩa

hoa quả, trên đó còn có nàng con dao gọt hoa quả rất đẹp.



Đi

tới cạnh suối nước nóng, Tư Ti cũng không nói gì, rất cung kính quỳ gối

xuống cạnh thành phố Bắc Nghiễm, cầm dao gọt hoa quả cho hắn.



- Phó Thư Bảo, sư phụ của ta đâu? Ta nhớ kỹ là ngươi ở cùng với người mà.



Ngả Mễ Đại Na dò hỏi.



Phó Thư Bảo cười nói:



- Sư phụ ngươi là người trưởng thành, nàng muốn đi tới đâu thì ta sao biết được chứ? Ngươi phải đi hỏi nàng, hỏi ta làm gì.



- Ngươi...



Vốn còn có nhiều chuyện chưa rõ muốn hỏi nhưng thấy thái độ của Phó Thư Bảo như vậy, Ngả Mễ Đại Na bị chọc tới muốn bùng nổ, làm sao mà hỏi ra

lời được nữa.



- Phó Thư Bảo, con mẹ ngươi cuối cùng muốn chơi trò gì đây? Ngươi cố ý dụ ta vào đây phải không? Hôm nay ngươi không

nói rõ cho lão tử thì lão tử cho ngươi tắm ở cái suối này cả đời!



Nhìn Phó Thư Bảo đang được hai người hầu hạ tỉ mỉ, La Kiệt tức tới muốn xông lên. Đầu tiên là bị Chi Ni Nhã lừa, hiện giờ lại gặp cảnh này, làm sao mà hắn chịu được?



Phó Thư Bảo vẫn là có vẻ dửng dưng như có lửa rơi vào chân cũng không bối rối.



- Kiệt công tử, muốn chết cũng không cần gấp thế chứ? Ngươi muốn giết ta sao? Ngươi thử cái xem.