Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 209 : Ái chi giao

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Thật ra với kinh nghiệm và sự dày công tu dưỡng chuyên nghiệp cực cao

của một thiếu gia như hắn, hắn có thể làm việc này một cách nhẹ nhàng và lãng mạn, hoặc cực kỳ thành thạo gì đó, nhưng từ khi tới thế giới này

và chịu biết bao sự tra tấn trong chuyện này, giờ bỗng nhiên có được cơ

hội để phát tiết, hắn còn đầu óc đâu mà nghĩ nhiều như thế?



Tình hình lúc này cũng giống như người bị đói khát 3 ngày trên sa mạc

vậy, thậm chí ngay cả nước tiểu của mình cũng có thể uống hết. Cũng vì

đói khát quá lâu, nên Phó Thư Bảo gấp gáp như vậy cũng là chuyện rất

bình thường.



- Bảo ca, ngươi… làm gì vậy?



Đôi tay

Phó Thư Bảo chẳng có nghệ thuật gì, thậm chí có thể nói là vụng về và

thô lỗ, nhưng cho dù chỉ là những vuốt ve vụng về chẳng có kỹ xảo, nhưng Độc Âm Nhi vẫn rơi vào trạng thái kích động rối loạn thần chí, không

thể tự kiềm chế được. Cảm giác tê dại kì lạ đó giống như có vô số con

kiến đang bò trên da nàng vậy, khó chịu vô cùng nhưng lại khao khát

không thôi.



- Vuốt ve ngươi, như vậy cũng không được sao?



Tuy có đầu óc thiên tài, nhưng trong tình huống này, trí thông minh của Phó Thư Bảo cũng chỉ bằng một con trâu đực đang phát dục mà thôi.



Độc Âm Nhi: “….”



- Nhanh, mau đưa ta xem thứ mà ngươi đã luyện chế được đi.



Phó Thư Bảo thở hồng hộc, một cánh tay thò vào trong cổ áo của Độc Âm

Nhi không ngừng hoạt động, tay còn lại đã mò vào dưới quần, thám hiểm

nơi bí mật của người nàng.



- Đè lên ta như vậy ta làm sao lấy ra được chứ?



Đầu ngón tay trắng như ngọc của Độc Âm Nhi chọc mạnh một cái lên trán Phó Thư Bảo.



- Mau mang ra đây.



Nói xong, Phó Thư Bảo nhanh chóng lột trần mình ra với một tốc độ khó

mà tưởng tượng, ngay cả giáp da bằng Ngân Tơ Tàm Mãng cũng bị hắn lột ra luôn.



- Nó xấu xí quá…



Độc Âm Nhi nhìn chằm chằm vào vật giữa hai chân của Phó Thư Bảo, mặt đỏ lựng lên, căng thẳng vô cùng.



- Lúc này rồi còn nói mấy thứ vô dụng đó, mau mang ra đây đi.



Phó Thư Bảo đã không thể đợi thêm được nữa.


- Ngươi quả là chẳng có mắt nhìn! Mông của ta được cả Độc Lang Tộc công nhận là đẹp nhất đó, vừa lớn, vừa săn chắc lại có tính đàn hồi! Còn

ngươi ư? Hừ, ta nhổ vào, trông như cái hốt rác ấy!



- ….



Việc đó chẳng cách nào tiến hành được, nhưng hai người cứ tranh qua cãi lại mà chẳng có lý do gì.



Chỉ có điều, sau chuyện khiến người ta buồn lòng, tìm một chuyện khác để giết thời gian cũng không đến nỗi tệ.



o0o



Ánh nắng sớm ban mai đã bắt đầu chiếu rọi.



Cặp đôi ôm nhau mà ngủ lần lượt tỉnh dậy. Tối qua họ cãi nhau tới tận

khi mỏi cả miệng, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cảm giác của Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo.



Sau khi trải qua chuyện hôm qua,

dường như họ còn đạt được một chút thăng hoa nữa. Mặc dù, chuyện đó vẫn

chưa thực sự thành công, sau chuyện đó Phó Thư Bảo còn phải dùng tới Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa để thiêu đốt cho hết Ái Chi Giao chết tiệt bao chặt

lấy củ cải của hắn.



Ánh nắng vàng óng chiếu vào từ cửa sổ hé

mở, chiếu xuống đất, chiếu vào giường, Phó Thư Bảo còn phát hiện ánh

nắng ấy còn chiếu lên cả bờ mông tuyết trắng của Độc Âm Nhi.



Vì không có một mảnh vải che thân, nên cặp mông trắng ngần của Độc Âm

Nhi cứ thế phơi bày ra trước mắt hắn, làn da nõn nà sáng bóng, trắng như màu tuyết vậy. Bờ mông đầy đặn, căng tròn đến mức khoa trương, đặc biệt và chỗ giữa hai đùi kia, dường như đang có sóng xuân phóng đãng, như

trêu chọc người ta.



Lúc này hắn mới phát hiện, tối qua hắn

nói mông nàng chẳng có hình dạng gì, nhưng thật ra là nói trái lương

tâm, thật sự còn có ác ý bẻ cong sự thật nữa.



Lúc này, ánh

nắng ban mai không hề xấu hổ mà chiếu rọi bờ mông nhô cao kia, bỗng chốc mang tới cho người ta cảm giác kì diệu lấp lánh. Cặp mông vốn đã nõn

nà, thêm ánh nắng vàng chiếu rọi, nó trở nên nõn nà sáng bóng, vừa nhìn

thấy, trong lòng đã thấy ngứa ngáy, Phó thư Bảo lặng lẽ đưa tay ra, đặt

lên bờ mông tuyết trắng của Độc Âm Nhi, vừa chạm vào đã có cảm giác mềm

mại, nhưng bên trong nó lại có sự đàn hồi rất lớn, kì diệu hết sức.



- Ngươi làm gì vậy?



Vốn đang còn ngái ngủ, bỗng cảm thấy lãnh địa của mình bị chiếm mất một khoảng lớn, Độc Âm Nhi bỗng tỉnh dậy, liếc mắt một cái, bắt ngay quả

tang Phó Thư Bảo đang sờ trộm.