Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 208 : Âm Nhi giở trò lưu manh (1,2)

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Thế giới này là thế giới của cường giả, nếu lúc này hắn còn mạnh hơn cả

Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, vậy thì hắn sẽ chẳng phải sợ điều gì mà

thẳng chân đạp tung cái cửa điện chó má đó, sải bước về phía trước, bắt

lấy tên Tú Lực hoàng đế đang nằm trên chiếc giường mềm mại kia, một chân giẫm lên cái mặt thối của hắn.



Thế nhưng hắn còn lâu mới đạt tới cảnh giới đó, nên chỉ có thể chọn cách nhẫn nhịn, dùng phương thức

có thể làm được để giải quyết vấn đề trước mắt.



Đứng ngoài cửa một lúc, trong phòng bỗng vọng ra tiếng ong… rất khẽ, nửa khắc sau giọng nói của Độc Âm Nhi cũng vọng ra:



- Bảo ca, ta xong rồi, vào đi!



Phó Thư Bảo đẩy cửa bước vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại, nhưng việc

đầu tiên sau khi hắn bước vào phòng khách không phải là hỏi Độc Âm Nhi

kết quả ra sao, mà là đem cất Luyện Thiên Đỉnh vào trong Luyện Trữ Vật

Giới. Xong xuôi đâu đấy rồi hắn mới lên tiếng hỏi:



- Âm Nhi, ngươi đã phát hiện ra điều gì rồi?



Độc Âm Nhi nhíu đôi mày thanh tú nói:



- Ta phát hiện … e rằng ngươi sẽ không tin thứ mà ta đã phát hiện ra đâu.



Phó Thư Bảo hơi sững người, nói:



- Ngươi nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ lão bất tử Tú Lực kia đang giả bệnh?



Độc Âm Nhi lắc đầu đáp:



- Hắn không giả bệnh, hắn có bệnh thật, nhưng, hắn… không phải là nhân loại.



- Cái gì?



Lần này, Phó Thư Bảo hoàn toàn sững sờ tại chỗ.



Đường đường là hoàng đế Tú Quốc, lại không phải nhân loại, tin này mà

đồn ra ngoài, chẳng phải kinh động cả nước, thiên hạ đại loạn sao?



- Sau khi phân giải nó, ta phát hiện da chết của hắn không phải da chết của một nhân loại, mà là da chết của một loài rắn! Còn nữa, trên người

hắn quả thực có độc, hơn nữa còn là kịch độc mà Xà Nhân Tộc sinh ra đã

có, loại độc tố này khiến cho người của Xà Nhân Tộc sinh ra đã có thể

chất đặc biệt, có thể kháng mọi loại chất độc khác. Bởi vậy xem ra, Tú

Lực hoàng đế không hề sợ bất kỳ độc tố nào, vì thế, bệnh của hắn có lẽ

chẳng có liên quan gì tới độc tố cả.



- Lẽ nào ý ngươi là… Tú Lực hoàng đế trong tòa Hoàng Kim Điện lúc này…



Phó Thư Bảo không nói tiếp, thế nhưng, đáp án trong lòng đã khiến lòng bàn tay hắn cứ toát mồ hôi lạnh mãi.



Độc Âm Nhi trầm ngâm đáp:



- Là thật hay giả ta cũng không biết, nhưng có một điểm có thể khẳng

định, đó là ông ta có lẽ đã trải qua một loại luyện chế nào đó, nhưng

loại luyện chế này dường như không hoàn toàn thành công, nên đã để lại

di chứng nghiêm trọng.



Dừng lại một lát, nàng lại nói:



- Bảo ca, nếu tên sư phụ vương tử của ngươi quay về, ta có cần nói cho hắn biết không?



Trên khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên nụ cười khổ, nói:



- Không cần đâu, hắn chẳng thể tới đây được đâu.



Hao tâm tổn trí muốn vào Hoàng Kim Thành làm rõ tình hình, nhưng không

ngờ người ta đã giăng lưới chờ sẵn bọn họ chui vào, đây chẳng phải là

một sự chế nhạo quá lớn hay sao?



Chỉ có điều, Phó Thư Bảo

cũng biết, Tú Lực hoàng đế đang nằm trong Hoàng Kim Điện lúc này giăng

lưới ra không chỉ muốn bắt một con cá như hắn, mà hắn muốn bắt tất cả
tuyệt nữa.



- Thoải mái không?



- Cũng tàm tạm….



- Muốn thoải mái hơn không?



- Không muốn!



Với Phó Thư Bảo chuyện thoải mái hơn cũng gần như là chuyện chết người vậy, hắn nào còn dám muốn?



- Nhưng ta muốn…



Khuôn mặt đầy khao khát của Độc Âm Nhi nhìn Phó Thư Bảo.



- Khụ khụ…Vậy ngươi tự mình giải quyết đi.



Nàng muốn, nhưng Phó Thư Bảo lại không thể. Đây quả là một sự chế nhạo cực lớn.



- Cái tên này… Chẳng lẽ nguyện vọng cuối cùng trong giây phút sinh tử của ta mà ngươi cũng không giúp ta thỏa mãn được sao?



Đôi tay Độc Âm Nhi bỗng tăng thêm sức mạnh.



Khuôn mặt Phó Thư Bảo bỗng trở nên méo mó, lúc nãy còn khiến người ta

nhiệt huyết sục sôi, cho người ta cảm nhận thứ khoái cảm như mê như say, chớp mắt một cái đã biến thành cảm giác đau đớn như bị kìm sắt kẹp vào

thịt vậy.



- Ha ha… Ta cho ngươi biết một tin tốt, hôm qua sau khi phân tích thứ dơ bẩn mà ngươi lấy được từ trên người Tú Lực hoàng

đế, ta đã dùng Luyện Thiên Đỉnh của ngươi để luyện chế ra một thứ, dùng

thứ đó vào rồi… chắc chắn có thể tách loại độc tố biến thái đó trong cơ

thể ngươi ra, khiến ngươi có thể hưởng thụ… hưởng thụ… lạc thú đó… một

cách bình thường.



Nói tới đây, vầng trán thanh tú của Độc Âm Nhi bỗng cúi thấp hắn xuống, trông có vẻ vô cùng thẹn thùng.



Vẻ e thẹn của Độc Âm Nhi lúc này đúng là lần đầu tiên xuất hiện trong

đời, Phó Thư Bảo lập tức bộc phát ra khí phách của giống đực:



- Ngươi nói tới thứ gì? Mang ra đây ta xem xem.



- Xem rồi… ngươi sẽ làm chuyện đó chứ?



Tiếng nói của Độc Âm Nhi còn nhỏ hơn tiếng muỗi nữa.



Dùng mọi cách để trì hoãn, thậm chí có thể gọi là cảm giác sợ hãi,

chẳng phải cũng chỉ vì tác dụng phụ của độc tố sinh ra khi hắn dùng Tu

Lực Luyện Khí để tu luyện mà có hay sao? Nếu như có thứ gì có thể tránh

độc tố đó phát tác, vậy thì hắn còn phải khách sáo làm gì? Phó Thư Bảo

cười hắc hắc, gật mạnh đầu một cái đáp:



- Làm chứ! Ta thề với trời!



Độc Âm Nhi cười khanh khách, lườm Thư Bảo một cái kiều mị, nói:



- Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta làm chuyện đó… ở đây luôn sao?



Đúng vậy, dù sao thì chỗ này cũng là cửa ra vào, vội đến mấy cũng không thể làm chuyện đó ở đây được, Phó Thư Bảo cười khùng khục mấy tiếng,

rồi bỗng cúi người, vòng tay ôm Độc Âm Nhi, bế nàng lên, một tay đỡ vòng eo thon nhỏ, một tay đỡ lấy bờ mông săn chắc, rảo bước đi vào trong

phòng. Thời khắc này, cả người hắn tràn đầy lực lượng, trong mỗi một

giọt máu đều ẩn chứa năng lượng to lớn.



Lúc này, hắn là núi cao, hắn là biển rộng, có thể ôm trọn mọi thứ mà xuyên thẳng lên mây xanh.



Bước vài bước là vào được trong phòng, đạp chân sau một cái, cửa đã

đóng lại. Phó Thư bảo lại vội vàng bế Độc Âm Nhi tới bên giường. Cơ thể

Độc Âm Nhi vừa mới được hắn đặt xuống, thì hắn đã lại vội vàng nằm đè

lên trên, đôi tay tham lam cuống cuồng sờ soạng khắp thân thể của nàng,

trông cứ như hắn đang giúp Độc Âm Nhi gãi ngứa vậy.