Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 219 : Cao thủ đào hang
Ngày đăng: 14:23 18/04/20
- Còn may là ngươi chưa có ý nghĩ mạo hiểm như vậy.
Độc Âm
Nhi hơi khoa trương vỗ vỗ bộ ngực nguy nga của mình. Hành động như vậy
không hề cần thiết, thuần túy chỉ là thể hiện chút thôi.
Phó Thư Bảo hơi tham lam liếc bộ ngực Độc Âm Nhi, nhưng lúc này cũng không dám phân tâm, liếc mắt đi nơi khác:
- Chẳng qua chúng ta vẫn cần hợp lực mở một thông đạo ra ngoài.
- Vì sao?
- Ngươi ngốc quá, vừa rồi bởi không có Luyện Lực Sĩ ở đó cho nên Mạc
Khinh Vân và Kim Dịch mới không đuổi theo. Nhưng hai người này đều có
nhiều cứu binh như vậy, khẳng định có Luyện Lực Sĩ sẽ tới. Người đó tới
xong sẽ mở khối đất chúng ta lấp vào, thế thì chúng ta không phải biến
thành ba ba trong rọ sao?
- Ngươi mới là ba ba.
Tới lúc này rồi mà Độc Âm Nhi vẫn rất để ý những chuyện vớ vẫn này.
- Được rồi, được rồi. Ta là ba ba chồng, ngươi là ba ba vợ, được chưa? Còn chưa hài lòng mà tới giúp ta sao?
Phó Thư Bảo đi đến một bên tường đá, đặt tay lên trên tường. Tầng đất
bốn phía lấy thổ Nguyên Tố của hắn làm chủ đạo, bốn Nguyên Tố khác trợ
giúp, dưới tác dụng của Luyện Nguyên Tố Lực liền chấn động nhẹ. Một địa
đạo cao chừng một người, rộng một thước lập tức hiện ra hình dáng cơ
bản.
Mặc dù không muốn làm ba ba nhưng một câu ba ba vợ của
Phó Thư Bảo lại khiến tâm trạng Độc Âm Nhi vui vẻ, lườm hắn một cái rồi
cũng đi đến giúp. Muốn dùng Luyện Nguyên Tố Lực mở ra một thông đạo tại
vị trí mười thước dưới lòng đất để có thể khiến hai người chạy ra được,
lực lượng của một mình Phó Thư Bảo đúng là không cách nào làm được.
Ngay lúc địa đạo tới một độ sâu nhất định, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi
chuẩn bị đi vào, đào tiếp thành động thì đột nhiên trong thạch quan
truyền ra tiếng nói yếu ớt của hoàng đế Tú Lực.
- Thần y, ngươi... Quên chuyện đã đồng ý với trẫm rồi sao?
Một câu khiến bước chân phải thu lại. Phó Thư Bảo cười khổ nhìn Độc Âm Nhi một cái, sau đó khuôn mặt lộ vẻ phiền toái.
Lúc này hoàng đế Tú Lực vẫn còn nghi ngờ chuyện qua cầu rút ván. Phó Thư Bảo cũng không phải là dạng người như vậy.
Lúc này Phó Thư Bảo mới kéo Độc Âm Nhi nhảy xuống bãi đá, lại đi về phía tường đá phía đông của ngôi mộ.
- Bảo ca, vừa rồi tại sao ngươi không xin lợi ích gì?
Độc Âm Nhi nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Lợi ích hắn cho ta không ngoài quan cao và tước vị, danh lợi hay
quyền lực gì đó. Ta vẫn luôn không thích mấy thứ đó, cho nên không xin
thì hơn.
Ngừng lại, chút, hắn đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên mông Độc Âm Nhi một cái, mặt cười bại hoại nói:
- Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời ta là muốn tìm một địa phương không
tranh với đời, cùng ngươi tập trung sinh con. Sinh tới mười bảy mười tám đứa cũng vẫn chê ít.
- Mười bảy mười tám đứa? Ngươi coi ta là lợn cái sao?
Độc Âm Nhi phì một tiếng, khuôn mặt ửng hồng, không chỉ trái tim mà cả thân thể đều chấn động.
Thay đổi phương hướng, dùng Luyện Nguyên Tố Lực đào hang. Dưới sự hợp
lực của hai người, một địa động dùng tốc độ không tưởng tượng nổi kéo
dài bên dưới Hoàng Kim Thành. Đại khái khoảng nửa giờ, một bức tường đá
xuất hiện trước mặt hai người.
Lấy tay gõ gõ, tiếng động trầm trầm truyền ra. Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, nói:
- Đúng như hoàng đế Tú Lực nói, sau tường đá này chắc là mật thất mà hắn nói rồi.
- Chúng ta đi thẳng vào sao?
Độc Âm Nhi chuẩn bị chiến đấu. Chẳng qua vừa rồi hợp sức đào hang,
Luyện Nguyên Tố Lực của nàng tiêu hao to lớn phi thường, mặt đã hơi tái
nhợt rồi. Chiến đấu đối với nàng lúc này là một chuyện hơi miễn cưỡng.
- Chờ thêm một chút.
Phó Thư Bảo lại cầm lấy cái chuông nơi thắt lưng, truyền Luyện Nguyên Tố Lực vào, khiến nó lay động vài cái.
- Thanh Thủy có thể nghe thấy không?
Độc Âm Nhi lo lắng hỏi.