Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 220 : Tú Lý rộng lượng

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Phó Thư Bảo nói:



- Đây là chuông liên thể do nàng luyện chế, là một Lực Luyện Khí hai chiếc một thể, không phải dựa vào âm thanh tìm được vị trí của ta mà liên hệ dựa vào chấn động lực lượng. Chỉ mong

nàng đang ở gần đây, nếu không thì cách mặt đất mười thước, nàng rất khó phát hiện ra chúng ta đang ở đâu.



Ngừng lại một chút, hắn lại đầy lo lắng nói:



- Cẩn thận một chút, đi sát phía sau ta.



Độc Âm Nhi gật gật đầu, lại hít sâu một hơi:



- Ta đã chuẩn bị chiến đấu tốt rồi, chúng ta đi vào đi.



Phó Thư Bảo vung một quyền đánh lên tường đá. ầm một tiếng trầm vang,

tường đá rất dày lập tức đổ ào vào bên trong. Ánh sáng đèn không mạnh

lắm lập tức tiến vào trong tầm mắt.



Mượn ánh đèn dầu, Phó Thư Bảo đột nhiên thấy sư phụ khách làng chơi của hắn đang trợn mắt há mồm

mà nhìn lỗ hổng hắn vừa đánh ra. Còn cả hai người Thái Bình Vương Tước

và Thanh Dật Vương Tước đều đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi xanh xám

sưng vù, dáng vẻ vất vả chật vật. Nhìn kỹ lại một chút, thấy hai nắm tay của Tú Lý đầy vết máu, lại nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên là vừa mới

đánh người rồi.



Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước

mặc dù giỏi âm mưu, tạo thế lực mạnh mẽ nhưng tu vi lực lượng bản thân

lại có hạn. Ba vương tử bị giam trong cùng một gian mật thất địa lao,

vốn đã thù hằn lẫn nhau, chuyện đánh nhau là khó tránh khỏi.



- Ha ha! Đồ đệ của ta!



Tú Lý sửng sốt một lúc, đột nhiên cười lớm, chỉ vào Phó Thư Bảo, thần sắc đắc ý tới cực điểm.



Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước đều là những kẻ trung

niên, nghe Tú Lý nói như vậy thì lập tức mặt xám như tro tàn. Một Tú Lý

mà bọn họ hợp lực lại đã đánh không thắng, giờ lại thêm một đồ đệ tới

trợ giúp, vậy thì còn có đường sống nữa không?



Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cùng tiến vào mật thất địa lao.



- Sư phụ, mau đi theo địa đạo này tới gặp phụ hoàng của ngài, nếu chậm thì sẽ không còn cơ hội nữa.



- Phụ hoàng của ta sao?


là một vị quân chủ rất anh minh, ông ấy nhất định có thể xử lý tốt mọi

chuyện.



Ngừng lại một chút, hắn lại hạ thấp giọng nói:



- Đồ đệ, nếu hiện giờ ngươi giết bọn họ thì ai sẽ tới bình ổn đám nhân

mã loạn quân ngoài kia hả? nếu đêm nay khống chế không được thì sẽ lan

ra giống như lửa cháy thảo nguyên, lan khắp mặt đất Tú Quốc, thậm chí là động tới các quốc gia lân cận ngay. Dân chúng cả Tú Quốc sẽ lâm vào

trong chiến hỏa, khó có thể sống sót.



- Bảo ca, để ta tới đi!



Độc Âm Nhi đột nhiên chuyển động.



- Âm Nhi, để bọn họ đi đi.



Trầm mặc một thời gian ngắn, Phó Thư Bảo đột nhiên lên tiếng gọi Độc Âm Nhi. Đúng thật dưới tình huống này, ra tay hạ sát hai vị vương tước là

chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hậu quả lại ập xuống đầu rất nhiều

người vô tội. Hắn không thể để chuyện như vậy xảy ra.



Độc Âm

Nhi lập tức thu thế. Nàng mặc dù rất muốn giết Thái Bình Vương Tước và

Thanh Dật Vương Tước để đoạn tuyệt hậu hoạn nhưng Phó Thư Bảo đã nói thì nàng lại không thể không nghe. Trong tiềm thức, nàng đã có giác ngộ của việc gả gà theo gà, gả chó theo chó.



Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước làm sao còn có gan đợi lâu, sợ Phó Thư Bảo và tiểu ma nữ kia đổi ý, vội vã vòng qua người Phó Thư Bảo và Tú Lý, chạy vào

trong địa đạo như thỏ.



Tú Lý than thở một tiếng:



- Ta cũng đi thôi. Đồ đệ, phu nhân của đồ đệ, các ngươi lập tức rời khỏi

chỗ này đi. Chờ khi sự kiện này qua rồi, ta sẽ đến tìm các ngươi.



Phó Thư Bảo gật đầu:



- Đi đi.



Tú Lý cũng biến mất trong địa đạo.



Phó Thư Bảo thở dài một tiếng.



- Âm Nhi, chúng ta đi thôi.