Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 221 : Biến Hình Thú chết
Ngày đăng: 14:23 18/04/20
Độc Âm Nhi cười khổ nói:
- Xem ra không chỉ phải đi mà e rằng cả kinh đô cũng không phải là nơi chúng ta có thể ở được nữa.
Phó Thư Bảo khoác vai Độc Âm Nhi, nói:
- Kinh đô không thể ở, ta và ngươi quay về lãnh địa của Độc Lang Tộc nhé. Chúng ta xây một ngôi nhà trong Vụ Tráo Chiểu Trạch, sau đó ngươi hãy
hoàn thiện Ái Chi Giao của ngươi một chút...
Thời điểm này mà hắn còn có lòng nghĩ tới những chuyện như vậy sao? Độc Âm Nhi không cách
nào hiểu được rốt cục là đại não của nam nhân trước mặt này được tạo
thành từ thứ gì. Nhưng nàng cũng đáp lại bằng một cước lên mu bàn chân
của tên vô lại kia.
Lông mày và mũi Phó Thư Bảo nhíu chặt.
Ầm! Ngay lúc hai người đang ôn tồn khó có được thì đỉnh mật thất địa lao
đột nhiên sụp xuống. Các mảnh đá vỡ rơi xuống, sau đó một thân ảnh khô
gầy đột nhiên hạ xuống. Còn chưa rơi xuống đất, hai luồng kình khí mạnh
mẽ đã đánh thẳng tới Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi.
- Tránh mau!
Phó Thư Bảo đánh ra một chưởng đẩy Độc Âm Nhi ra, cùng lúc đó cũng đánh ra một quyền.
Ầm! Một tiếng trầm trầm vang lên. Kình lực va chạm. Phó Thư Bảo sau khi đẩy Độc Âm Nhi ra cũng không cách nào toàn lực đối công và phòng ngự được
nữa. Cơ thể hắn lập tức bị đánh bay, va mạnh lên tường đá phía sau.
- Phụt...
Cong người bò dậy, Phó Thư Bảo đột nhiên thấy yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Bảo ca!
Kêu lên một tiếng bi thiết, Độc Âm Nhi vỗ ra song chưởng. Một đám thổ mâu
từ dưới chân nàng đâm nhanh về phía trước. Cùng lúc đó, sau khi hoàn
thành công kích đặc tính thổ, nàng liền phi thân tới chắn trước người
Phó Thư Bảo.
Răng rắc! Người tới chỉ vung tay một cái nhẹ nhàng, đám thổ mâu đã bị đánh gãy cả, rơi hết xuống mặt đất.
Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi lúc này mới nhìn rõ, người đột nhiên lao xuống đây chính là hoàng đế Tú Lực do Biến Hình Thú giả dạng.
- Bên ngoài loạn thành một đám, đường tới lương đình ở hoa viên bị đánh
gãy, còn may là hai người các ngươi đã mở thông đường tới mộ thất. Trời
không tuyệt đường ta rồi. Ha ha!
Biến Hình Thú cười điên cuồng, gằn giọng nói:
- Như vậy là chết rồi sao?
Phó Thư Bảo lại tập trung suy nghĩ, nhìn Biến Hình Thú đang bị ngọn lửa bao trùm bên trong, không dám thả lỏng chút nào.
Chuyện quỷ dị sau đó lại phát sinh, chỉ thấy Biến Hình Thú nằm cuộn mình trên
mặt đất bắt đầu chậm rãi đứng dậy, hai bàn tay đâm vào lồng ngực, trái
phải dùng lực, đoàn hỏa diễm bao trùm lấy nó đột nhiên tách một thành
hai, giống như bị nó lột đi lớp “áo quần” hỏa diễm bên ngoài vậy.
Nếu như Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cộng với Bạch Lân Phấn có thể giết chết một
Biến Hình Thú cấp Linh Vương, vậy thì nó đã không ở đây mà sớm đã là
truyền thuyết từ lâu rồi.
Lột “hỏa y” ra, thể hình Biến Hình Thú
nhỏ lại còn một phần năm lúc trước, toàn thân đen kịt, cực giống một
quái vật thân mềm hỗn tạp từ rắn và sói. Đầu như sói, cặp mắt hung ác,
răng nanh sắc bén, thân rắn trơn tuột khiến người khác có cảm giác buồn
nôn đến cực điểm.
- Cũng tốt, thân xác thối rữa này ta đã sớm không cần rồi, giết các ngươi, ta sẽ thay bằng túi da của tân hoàng đế!
Thân thể trơn mềm lướt trên mặt đất, thân hình Biến Hình Thú đột nhiên giống như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Phó Thư Bảo và Độc Âm
Nhi. Mở miệng cắn về phía Phó Thư Bảo. Dường như muốn giết kẻ mạnh nhất
trước vậy.
Phó Thư Bảo bất động, khóe miệng nhếch lên một tia cười vui vẻ.
Rắc rắc….
Một đạo thân ảnh yêu kiều xinh đẹp đột phiên phát sau đến trước, thò tay bắt lấy cổ Biến Hình Thú.
Tiểu Thanh, Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, sớm không đến muộn không đến, nhưng đến rất kịp thời.
Vốn dĩ, sau khi Tiểu Thanh đột nhiên xuất hiện, Biến Hình Thú đã phát hiện, đang lúc muốn rút lui thì lại bị lực tràng lực lượng cường đại vô hình
như gông sắt khóa chặt, gắt gao giữ nguyên thân hình nó tại vị trí. Độ
linh mẫn đột nhiên giảm xuống thấp nhất, làm sao có thể tránh được một
kích của Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực?
Không kịp hô lấy nửa chữ, Tiểu Thanh một tay bắt lấy cổ Biến Hình Thú, một tay thọc vào ngực nó, sau đó kéo ra, một trái tim còn đang đập cứ như vậy rơi vào tay
nàng.
Biến Hình Thú sững sờ nhìn trái tim của nó đang bị Tiểu
Thanh cầm, trong mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng, nhưng hồi thiên
vô lực, rất nhanh liền gục ngã, cuối cùng hai mắt đóng chặt.
- Chủ nhân, ta tới chậm rồi.