Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 299 : Cung điện dưới lòng đất (1-2)

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Hồ Nguyệt Thiền hé miệng cười:



- Công ơn của ngươi, ta có làm trâu ngựa cũng không báo đáp được, gọi ngươi một tiếng đại ca cũng là phải thôi.



Phó Thư Bảo cười cười:



- Tùy ngươi thôi. Đúng rồi, ngươi bảo có hình thái huyễn hồ mà? Biến hóa một chút xem sao.



Nhịn cả một buổi tối, bỏ linh tài, chờ đợi chính là màn kịch đặc sắc này.



- Phó đại ca, ngươi có biết cảnh giới cao nhất của hồ tộc chúng ta là gì không?



Kỳ quái là Hồ Nguyệt Thiền lại hỏi một câu như vậy.



Phó Thư Bảo ngạc nhiên hỏi:



- Chẳng lẽ không phải là linh vương sao?



Hồ Nguyệt Thiền cười ha hả nói:



- Ngươi nhầm rồi. Là hồ ly tinh.



Đột nhiên cằm Phó Thư Bảo đánh rơi xuống bàn chân hắn. Theo hắn thấy, đây là thế giới mà lực lượng là chúa tể tất cả, cũng không có chuyện quỷ thần cổ quái. Sự thật cũng là như thế. Thế giới này không có chuyện quỷ thần, nhưng thật ra đối với một số truyền thuyết về cường giả thì có ghi lại, cũng chính là thần trong mắt chúng sinh. Hồ ly Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục, cái tên này Phó Thư Bảo không xa lạ, nhưng đó vốn là ở thế giới kia kia. Tại thế giới này, lần đầu tiên nghe thấy chính là từ miệng Hồ Nguyệt Thiền. Hắn không hiểu nổi, linh vương là linh vương, cần gì phải nghĩ ra một cái tên mang nghĩa chê bai như vậy chứ?



- Ha ha... Đây chẳng qua chỉ là cách xưng hô riêng biệt của hồ tộc chúng ta với linh thú mà thôi, cũng không cần để ý. Cảnh giới cao nhất vẫn là linh vương thôi.



Hồ Nguyệt Thiền thấy biểu hiện ngẩn ra của Phó Thư Bảo, cũng không biết trong lòng Phó Thư Bảo đang nghĩ gì, liền giải thích một câu như vậy.



- Cái cách xưng hô như thế nào cũng không có gì, quan trọng là bây giờ ngươi đã có thể biến thân thành trạng thái huyễn hồ chưa?



Hồ ly tinh thì cũng thôi, Phó Thư Bảo cũng không muốn để ý.



- Ngươi thật sự muốn xem thật sao?



Hồ Nguyệt Thiền nghiêm mặt nói.



Phó Thư Bảo nói:



- Trông ta giống như đang nói đùa sao?



- Được rồi...



Hồ Nguyệt Thiền liền từ từ đi về phía đống lửa.




Trên cửa cung điện có một tấm biển vàng rất lớn, trên đó dùng chữ cổ viết ba chữ to "Kim Nguyệt Cung". Cánh cửa đóng chặt, hai bên có rất nhiều cột đá màu xanh, không có thị vệ mặc giáp đeo đao, chỉ thấy một đám hồ ly màu lông không đồng nhất đang nhìn về phía này.



Đứng giữa cửa điện là một con hồ ly, hiển nhiên là hồ ly rất lớn tuổi rồi, màu lông không có ánh sáng, trên đầu không ngờ lại là lông trắng. Trên người hắn lại là màu vàng. Bất chợt nhìn thấy, trông nó giống như một ông lão tóc bạc phơ phơ vậy.



Thấy Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền xuất hiện, lão hồ ly kia lập tức tới đón chào.



- Quý khách tới nhà, xin mời vào.



Một con hồ ly xoay người chạy tới trước cửa điện, đứng thẳng lên, vươn hai chân trước đẩy lên cánh cửa nặng nề nọ. Cánh cửa lập tức bị nở ra.



- Vị này chính là tộc trưởng của chúng ta, Hoàng Hồ Minh.



Hồ Nguyệt Thiền giới thiệu.



Lại một cái tên người. Hồ tộc cố ý tách mình ra khỏi những linh thú khác, từ cái tên đã có thể thấy rõ.



- Hóa ra hồ tộc này đã biết ta sẽ tới.



Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm nghĩ, nét mặt tươi cười, bước nhanh tới đón.



- Ha ha, ngưỡng mộ đại danh của Hoàng Hồ tộc trưởng đã lâu, trong lòng khát vọng được gặp, không ngờ hôm nay được như nguyện. May mắn, đúng là may mắn.



Giọng nói của Hoàng Hồ Minh lộ vẻ hơi ngạc nhiên.



- Thật sao, Phó công tử đã nghe tới tên ta sao?



- Chuyện này... Đương nhiên là trên đường Nguyệt Thiền cô nương nói cho ta.



Phó Thư Bảo đáp.



Hồ Nguyệt Thiền cười phì một cái, nói:



- Tộc trưởng, chúng ta đi vào đi đã nhé.



Mặc dù quen biết chưa lâu nhưng nàng lại rất rõ tính cách Phó Thư Bảo. Vừa rồi là lần đầu tiên nàng giới thiệu tộc trưởng hồ tộc cho Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo lại nói là ngưỡng mộ đại danh từ lâu, đúng là ba hoa thôi.



Hoàng Hồ Minh cười nói:



- Ha ha, đúng vậy đúng vậy. Khách quý tới nhà, chúng ta không thể đứng đây nói chuyện, mời vào.



Tiến vào cửa điện lại là một cảnh tượng tráng lệ khác.