Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 300 : Lý do của Hồ Tộc

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Dùng từ tường vàng huy hoàng cũng không đủ để hình dung cảnh tượng bên trong Kim Nguyệt cung.



Những tấm thanh ngọc một màu lát trên mặt đất bằng phẳng, sáng tới mức

có thể soi gương. Ở giữa sàn ngọc là một tấm thảm tinh xảo trải thẳng,

cho dù tài liệu hay là tay nghề đều có phẩm chất của thứ đồ tốt nhất

trong hàng ngàn vạn sản phẩm. Bên trong cung điện, mỗi cây cột đều lớn

tới hia người ôm, bên trên khắc hoa cỏ chim thú, tinh xảo tuyệt luân,

nét khắc bất phàm.



Ở giữa cung điện, phía dưới một tấm bình

phong bằng ngọc là một chiếc ghế vàng lấp lánh rất lớn. Trên lưng ghế có hình ảnh một vầng trăng tròn màu vàng. Vừa nhìn kỹ lại, chiếc ghế đó

không ngờ được chế tạo hoàn toàn bằng vàng!



- Chắc đó là

hoàng ỷ của lão hoàng đế của Kim Nguyệt Vương Triều rồi. Hoàng đế ngồi

trên ghế này ngày xưa mà biết cái ghế của hắn bây giờ đang bị một lão hồ ly ngồi, không biết trong lòng có cảm giác gì nhỉ?



Phó Thư Bảo thầm nghĩ, cảm thấy rất hoang đường.



Trừ việc xa hoa ra, trong Kim Điện cung cũng có rất nhiều chỗ tinh xảo

tuyệt luân. Cho dù những nơi rất nhỏ nhưng cũng có chỗ đáng để ca ngợi.



- Nguyệt Thiền, ngươi nói chuyện với Phó công tử một chút, lão thân đi thay một bộ quần áo rồi đi ra.



Hoàng Hồ Minh đi ra ngoài từ một cửa điện.



Phó Thư Bảo liếc nhìn cửa điện đó một cái, lại thấy có ba cánh cửa

tương tự như vậy nữa, hiển nhiên là thông tới các hướng khác nhau.



Dường như đoán được Phó Thư Bảo hắn suy nghĩ gì, Hồ Nguyệt Thiền giải thích:



- Phó đại ca. Kim Nguyệt Cung này là nơi Hồ Tộc chúng ta tiếp khách,

phòng ngủ và phòng bếp, nhà kho đều ở chỗ khác. Ngươi sau khi nói chuyện với tộc trưởng xong, ta sẽ mang ngươi đi thăm quan bốn bề một chút.



Phó Thư Bảo nói:



- Lãnh địa dưới đất của các ngươi cuối cùng lớn tới đâu chứ?



Hồ Nguyệt Thiền cười đáp:



- Kim Nguyệt Vương Triều ba ngàn năm trước là đại đế quốc tung hoành sa mạc Vô Thủy, cũng chính là chỗ chúng ta đang ở bây giờ. Kinh thành của

bọn họ lớn tới đâu thì lãnh địa của chúng ta lớn tới đó. Chẳng qua có

nhiều địa phương vẫn đang bị cát vàng chôn vùi, chúng ta ít nhân lực,

không cách nào đào móc hết được, chỉ mới khai phát được chừng một phần

trăm trong đó thôi.
- Đúng là như vậy. Phó công tử là người ngoài đầu tiên đi đến nơi này.



Phó Thư Bảo nói:



- Như thế thì ngươi không e rằng ta có lòng xấu, sẽ ám toán các ngươi sao?



Hoàng Hồ Minh cười nói:



- Ta tin vào ánh mắt của Nguyệt Thiền. Ánh mắt mắt của nàng rất chuẩn.

Nàng nói Phó công tử không phải người như vậy thì chắc chắc Phó công tử

không phải. Ta cũng tin ngươi. Nếu không thì ta cũng không dám để Nguyệt Thiền dẫn ngươi tới chỗ này.



Phó Thư Bảo hơi xấu hổ cười cười:



- Hoàng lão khen ngợi ta quá mất rồi.



Ngừng một chút hắn lại nói.



- Vậy chúng ta bàn chuyện chính đi nhé. Hoàng lão cũng biết ước định

của ta với Nguyệt Thiền rồi. Ta tới vì bốn loại linh tài cực phẩm, về

sau ta cũng theo ước định mà cấp cho Nguyệt Thiền một phần ba.



- Đừng vội đừng vội.



Hoàng Hồ Minh nói:



- Lần đầu tiên Phó công tử tới nơi này, ở lại hai ngày đã, để ta chuẩn bị một chút rồi chúng ta tiếp tục bàn.



Phó Thư Bảo hơi kỳ quái nói:



- Chỉ là tin tức của bốn loại linh tài cực phẩm mà thôi, còn phải chuẩn bị gì nữa?



Hoàng Hồ Minh cười thản nhiên:



- Đến lúc đó Phó công tử sẽ biết. Hiện giờ ngươi cứ yên tâm ở lại nơi này hai ngày đi.



Ở lại hai ngày cũng không có về đề gì. Dù sao thì lần này ra ngoài, mọi chuyện bên trong khe núi cũng đã được sắp xếp thỏa dáng rồi, cũng không phải lo lắng chuyện ở nhà. Nhưng chuyện này khiến trong lòng Phó Thư

Bảo cũng rung động, khó có thể giải thích.



Uống hết một chén

trà, nói chút chuyện rồi, Hoàng Hồ Minh liền đi làm việc "chuẩn bị" của

hắn. Phó Thư Bảo dưới sự dẫn dắt của Hồ Nguyệt Thiền, đi dạo khắc bốn

phía hoàng cung dưới lòng đất