Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 317 : Dược lực của Bách Thú Đan

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


- Viên đan dược này chính là Bách Thú Đan mà ả tiện nhân Tú Chi kia muốn mang cho Lạc Dương.



Phó Thư Bảo nói:



- Theo như lời Dương Mộc nói, viên Bách Thú Đan này vô cùng quý giá với Thanh Dật Vương Tước, mãi mà vẫn không mang ra phục dụng. Lực Sĩ bình thường sử dụng thì có thể tăng một đại cảnh giới tu vi lực lượng. Nếu Luyện Lực Sĩ như ta phục dụng thì chỉ có thể tăng một tiểu cảnh giới tu vi lực lượng. Nhưng nếu ngươi phục dụng thì lại có thể tăng một cảnh giới!



- Hiệu dụng lớn như vậy sao?



Âm thanh Hồ Nguyệt Thiền hơi run rẩy, nói.



Phó Thư Bảo cười nói:



- Trên thế gian này có rất nhiều người khuếch đại dược hiệu của linh dược. Như ngươi vậy đó, giờ ngươi đang ở cảnh giới cấp Chính Linh, ăn viên linh dược này vào là có thể đạt tới cảnh giới cấp Thánh Linh. Ngươi nghĩ xem, điều này có thể à? Ta thấy phân nửa là khuếch đại. Nhưng cũng không thể phủ nhận phẩm chất của nó là rất tốt được.



- Viên Bách Thú Đan này là do Tú Chi mang về cứu mạng Thành chủ Anh Thạch Thành. Phó đại ca, ngươi định xử lý thế nào đây?



Trong lòng cảm thấy phức tạp nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt của Hồ Nguyệt Thiền vẫn không rời khỏi viên Bách Thú Đan này một chút nào.



Từ tài liệu luyện chế Bách Thú Đan này mà nói, phải dùng một trăm viên Linh Thú Lực Đan và một trăm phần tinh huyết linh thú. Tài liệu chủ đạo như vậy, khẳng định có tác dụng rất lớn với linh thú. Là người gánh vách sứ mạng hưng suy Hồ tộc, Hồ Nguyệt Thiền nhìn thấy mà không động tâm mới chính là chuyện không bình thường.



Nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát, khẩn cầu của Hồ Nguyệt Thiền, Phó Thư Bảo sao lại không hiểu tâm tư của nàng chứ? Hắn liền đùa với nàng, nói:



- Xử lý thế nào đây? Đương nhiên là đưa cho Lạc Dương rồi. Người ta còn chờ viên đan dược này cứu mạng mà. Ta cũng không thể làm ra chuyện độc chiếm linh dược, bỏ đá xuống giếng được.



- Thật sao?



Ánh mắt Hồ Nguyệt Thiền nhất thời trở nên mất mát và lờ mờ. Nàng thở dài một tiếng, trầm mặc nói:



- Mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta vẫn ủng hộ quyết định của ngươi. Nhưng Phó đại ca, lúc đưa đến thì ngươi sẽ dùng cớ gì vậy? Ngươi giải thích thế nào về việc ngươi mang viên Bách Thú Đan này đến đấy?



- Ha ha... Ta chẳng qua chỉ đùa giỡn với ngươi một chút thôi, sao ngươi lại thấy mất mát như vậy?



Phó Thư Bảo không đành lòng trêu đùa Hồ Nguyệt Thiền nữa. Hắn cười nói:



- Đoàn trưởng Lạc Chấn Thiên của quân đoàn Hổ Uy đã gửi mật đàm đến cho Đồ Thổ, yêu cầu Đồ Thổ giết ta và người của ta. Hôm qua Tú Chi lại sai Dương Mộc giết ngươi và ta. Cừu hận như vậy, ta mà không tìm hắn tính sổ thì coi như đã khiến hắn thất vọng rồi. Sao ta lại phải mạo hiểm an nguy tính mạng để đưa bảo vật tới cho nhi tử của hắn chứ?



Hồ Nguyệt Thiền kiều mỵ liếc nhìn Phó Thư Bảo một cái, nói:



- Chuyện này mà cũng đùa với ta, đúng là đồ xấu xa không thay đổi, chẳng đúng đắn một chút nào.




Phó Thư Bảo yên lặng canh giữ bên cạnh Hồ Nguyệt Thiền, vừa bảo vệ cho nàng, lại vừa chú ý đến tất cả các loại biến hóa của nàng.



o0o



Đỉnh núi yên tĩnh một vùng. Mặt trời dần dần bò lên không trung, kim quang vạn trượng.



Cây cuối trong rừng sương mù xuê, che hết tia nắng, dù không có gió thổi nhưng vẫn khá mát mẻ.



Ăn một phần ba viên Bách Thú Đan, biến hóa của Hồ Nguyệt Thiền lớn phi thường. Đứng ở cạnh nàng, rõ ràng có thể cảm nhận nhiệt lực tỏa ra từ người nàng. Quần áo hơi mỏng đã hoàn toàn bị mồ hôi làm ướt sũng, gần như dán trên da thịt nàng. Một vùng cảnh xuân bộc lộ ra, chỗ thấy rõ, chỗ không rõ, tổ hợp lại cực kỳ mê người.



Cũng giống như hắn lần trước, ban đầu lỗ chân lông toát ra mồ hôi trong suốt, nhưng không bao lâu sau mồ hôi của nàng liền biến thành đen kịt, tỏa ra mùi hôi thối. Mồ hôi này bị nhiệt lực sinh ra bởi Bách Thú Đan chưng khô, lại đọng lên da nàng, thành một lớp bột màu đen.



Mồ hôi đen cũng ngừng bốc lên. Ngay lúc Phó Thư Bảo nhận thấy lần dùng thuốc này đã kết thúc, cổ họng Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn. Một luồng sáng tỏa ra từ trên da nàng.



Phó Thư Bảo cũng không xa lạ gì với ánh sáng kỳ dị này. Lần trước Hồ Nguyệt Thiền dùng linh dược hắn luyện chế từ Viêm Hỏa Linh Tham, hoàn thành biến thân cũng tỏa ra ánh sáng này. Sau đó Hồ Nguyệt Thiền biến ra hình thái huyền hồ, ánh sáng này cũng xuất hiện. Nhưng lần này khi nó xuất hiện, hắn lại hơi mơ hồ. Cuối cùng là tu vi lực lượng tăng tới mức nào rồi thì mới xuất hiện ánh sáng, không khống chế được dược lực, tự động huyễn hóa ra hình thái huyền hồ sao?



Ánh sáng mềm mại như lụa phủ trên người Hồ Nguyệt Thiền. Tinh thể màu đen trên người nàng nhanh chóng rơi xuống, làn da khôi phục vẻ trắng nõn mịn màng, sáng lấp lánh, trông như mới sinh, vô cùng mũm mĩm.



- Nguyệt Thiền, ngươi...



Phó Thư Bảo đang định hỏi nguyên nhân, lời vừa ra khỏi miệng thì hắn chợt phản ứng kịp. Lúc này là lúc quan trọng nhất khi dược lực phát huy tác dụng, nếu gây rối nàng thì nhất định sẽ là chuyện nguy hiểm phi thường.



Ngay trong lúc Phó Thư Bảo nghĩ như vậy, ánh sáng trắng trên người Hồ Nguyệt Thiền lại càng mạnh mẽ, phải gấp đôi so với hai lần biến thân trước. Cặp mông nàng cũng đột nhiên hiện ra một cái đuôi hồ ly màu vàng, đung đưa nhẹ nhàng. Một luồng linh năng kỳ dị tỏa ra, làm cho các một vùng rừng rất lớn xung quanh cũng bị bao phủ.



- Quả nhiên là hình thái huyền hồ. Nàng không cách nào tiêu thụ hết dược tính quá mạnh, tự động biến hóa ra hình thái này, tiêu hao một bộ phận dược lực.



Trong lòng đã rõ, Phó Thư Bảo vội vã ngồi xuống trước người nàng, đặt tay phải lên bụng nàng, dùng Luyện Linh Lực, với thủy Nguyên Tố làm lực lượng chủ đạo, từ từ rót vào cơ thể nàng.



Hai nhánh của thủy Nguyên Tố là tụ và cương. Lúc này Phó Thư Bảo tất nhiên sử dụng tụ, giúp Hồ Nguyệt Thiền tụ tập linh năng tán loạn không cách nào không chế của Bách Thú Đan trong cơ thể nàng, cũng giúp hắn hấp thu lực lượng trong đan dược. Trong quá trình này, luyện lực lượng của hắn giống như là một dòng nước suối trong mát, làm mềm lại đôi môi khô ráo của Hồ Nguyệt Thiền, cuốn đi đau đớn do khô nóng, lưu lại sự mát mẻ và thoải mái.



Qua hơn nửa canh giờ, Hồ Nguyệt Thiền mới từ từ mở hai mắt. Ngay trong tích tắc này, một luồng ánh sáng yêu mị lóe lên trong mắt nàng, giống như hai hạt phỉ thúy phát sáng vậy, khiến người ta có cảm giác xanh mướt. Mà bị ánh mắt quỷ dị của nàng nhìn chăm chú, tâm thần Phó Thư Bảo đột nhiên chấn động, tư duy cũng trở nên chậm chạp hơn.



Ánh mắt không nhịn được mà rơi lên khuôn mặt Hồ Nguyệt Thiền. Mặt nàng hoàn mỹ không chút khuyết điểm, hình hạt dưa khéo léo, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân. Đó là một vẻ đẹp khiến người ta phải than thở kinh ngạc. Dường như nàng chính là một người đẹp trong tranh, không phải là người thật vậy. Toàn thân trên dưới nàng đều khiến người có cảm giác như đang trong mộng huyễn, lực hấp dẫn mạnh tới mức khiến người ta khó có thể kháng cự.



- Phó đại ca, ta có chút vấn đề...



Mở hai mắt ra, đột nhiên phát hiện Phó Thư Bảo đang si mê nhìn mình, hơn nữa một tay còn để trên bụng mình. Chẳng qua chuyện này cũng không phải thứ khiến Hồ Nguyệt Thiền lo lắng. Nàng nói xong câu đầu tiên mới phát hiện ra vấn đều mơ hồ