Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 318 : Sự lợi hại của hình thái huyền hồ

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Phó Thư Bảo lẩm bẩm:



- Đúng vậy, ngươi có chút vấn đề.



Hồ Nguyệt Thiền hơi biến sắc, ngạc nhiên nói:



- Thế nào, Phó đại ca biết ta có vấn đề gì sao? Ta cũng còn đang có cảm giác mơ hồ đây.



- Ngươi không phát hiện ra sao? Mimi của ngươi lớn hơn bình thường một phần ba. Thật lớn... Đây là bộ ngực lớn nhất mà ta đã từng thấy. Khó kiếm hơn là nó còn vểnh cao như vậy...



Nơi Phó Thư Bảo đang nhìn chăm chú chính là ngực của người ta.



- Phì! Ta đang nói là... Tu vi lực lượng của ta!



Mặt Hồ Nguyệt Thiền liền hồng rực một mảng, thở phì một tiếng.



Phó Thư Bảo như không nghe thấy nàng, bàn tay đặt trên bụng nàng đột nhiên chầm chậm sờ soạng, trái xoa một chút, phải xoa một chút. Sau đó hắn độn nhiên giơ tay lên, không nặng không nhẹ mà đặt lên một trái đào của Hồ Nguyệt Thiền.



Thân thể Hồ Nguyệt Thiền nhất thời cứng đờ ra. Trong nháy mắt nọ, một cảm giác như điện giật lan tỏa khắp toàn thân, không thể nói rõ. Ngứa không ngứa, tê cũng chẳng phải tê. Tóm lại là cảm giác rất phức tạp. Cảm giác kỳ quái lại biến hóa, giống như một con sâu lông chậm rãi bò qua từng tấc cơ thể nàng, lăn lộn, bò lên da, làm nàng khó có thể chịu nổi. Mà càng đáng giận là bàn tay của Phó Thư Bảo rõ ràng đang sờ ở bên trên mà cái chỗ xấu hổ giữa hai đùi nàng lại phản ứng mạnh nhất, cảm thấy trống rỗng, muốn được lấp đầy.



- Phó đại ca, ngươi làm gì đó?



- Vuốt ve ngươi.



Người này nói lời thành thật quá.



- Nếu ngươi làm như vậy nữa, ta... Sẽ tức giận đấy! Ngươi còn không ngừng tay. Cuối cùng ngươi muốn gì đây?



Nàng tức giận mắng nhưng bàn tay heo kia cũng không ngừng lại, chớp mắt đã chạm tới hạt anh đào trên ngực nàng. Hắn vê một cái, khiến toàn thân nàng mềm nhũn ra, giống như một đống bùn không xương vậy.



- Ta muốn... Xử ngươi!
Ngựa lao như bay. Cả lúc không đáng lao đi thì nó vẫn lao như bay.



- Dùng một phần ba của nửa viên Bách Thú Đan, ta, của ta...



- Cái gì của ngươi hả?



- Ngực của ta có thật sự to lên một phần ba không?



Đây là một chuyện Hồ Nguyệt Thiền mất hồi lâu, không nhịn được mà phải hỏi.



- Hô! Hạ lưu!



Phó Thư Bảo nói rất chính nghĩa:



- Sau này đừng hỏi ta những vấn đề hạ lưu như vậy nữa.



-......



- Chẳng qua ngươi có thể trực tiếp cởi ra cho ta xem. Xem một lần, không cần hơn là ta có thể phán đoán chính xác nó đã lớn lên bao nhiêu.



-......



o0o



Tây Bá Lợi Tư Sơn Mạch chặn tại cổ họng của Anh Thạch Thành, là vị trí tất yếu về quân sự và thương nghiệp. Anh Thạch Thành dài mười dặm, rộng sáu dặm, tường thành nguy nga, liếc mắt một cái mà không thấy cuối.



Anh Thạch Thành có hai cửa thành, đi từ vào Tây Bá Lợi Tư Sơn mạch vào bằng Tú Môn, từ Anh Thạch Thành đi tới Đại Tú Cảnh Nội bằng Thái Bình Môn. Hai cửa thành đều có trọng binh canh gác. Trọng trấn biên cảnh, quân đội không đóng ngoài thành. Trong thành có doanh đại chuyên môn. Cái gọi là cửa khẩu Anh Thạch, thật ra là hai đường, một đường là từ Tú Quốc đi tới La Tư Quốc, một đường là tiến vào Đại Tú Cảnh Nội. Không có gì khác, mỗi một cửa khẩu kia đều có thành vệ quân gác.



Vị trí địa lý của Anh Thạch Thành đặc thù, có một ít người La Tư Quốc định cư trong đó, mang tới Nguyên Tố văn hóa bất đồng. Cho nên trong Anh Thạch Thành, vừa có kiến trúc mái vòm của La Tư Quốc, cũng có nhà ngói tinh xảo của Tú Quốc. Các kiến trúc hỗn hợp một chỗ, tạo thành một bức họa mê người