Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 319 : Anh thạch thành (1,2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Địa phương quan trọng nhất của Anh Thạch Thành tự nhiên là Hổ Uy Bảo,

nơi ở và xử lý mọi công việc của Lạc Chấn Thiên, đoàn trưởng quân đoàn

Hổ Uy. Tòa nhà này của Lạc Chấn Thiên có năm trăm thân vệ thủ vệ. Năm

trăm thân vệ này có tên gọi là Mã Đao Vệ, thống nhất dùng Luyện Tinh

Cương Trảm Mã Đao và khiên. Áo giáp trên người bọn họ cũng đều là chiến

giáp xa xỉ của vệ binh, do tinh cương và da tê ngưu chế tạo thành. Chiến giáp vệ binh như vậy, dù còn khải giáp Luyện Lực Khí nhưng tính phòng

ngự cũng cực tốt, cung tên bình thường căn bản không cách nào xuyên thấu được. Mà quan trọng là năm trăm Mã Đao Vệ này đều là Lực Sĩ, tu vi lực

lượng cấp thấp nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Tinh Thần Lực.



Năm trăm Mã Đao Vệ này, hai mươi người thành một đội, đội trưởng là Lực

Sĩ cấp Nguyên Tố Lực. Năm tiểu đội thành một đại đội. Năm đại đội lại

chịu sự quản lý của một thống lĩnh thân vệ. Thống lĩnh thân vệ này gọi

là Mã Hoành, là một Lực Sĩ đã đi vào cảnh giới Vĩnh Hằng Lực tầng một.

Người nào có đấu kỹ đạt tới lô hỏa thuần thanh, có danh tiếng cực cao

trong quân đoàn hộ vệ. Hắn trực tiếp phụ trách với Lạc Chấn Thiên. Toàn

bộ trên dưới Anh Thạch Thành, hắn cũng chỉ nghe mệnh lệnh Lạc Chấn Thiên mà thôi.



Giờ phút này, trong đại sảnh bàn đại sự của Hổ Uy

Thành Bảo, Lạc Chấn Thiên nàng ngồi thẳng, mắt không nhìn nghiên, có một luồng uy nghiêm của tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân. Phía dưới

hắn đang có nàng ngồi, một làn Vạn Vũ Tướng của quân đoàn Hổ Uy, Vu

Chương. Một là Mã Hoành, thống lĩnh năm trăm Mã Đao Vệ.





Vạn Vũ Tướng Vu Chương và Mã Hoành đều có tu vi giống nhau. Chuyện này

cũng không có gì kỳ quái. Có thể làm tướng quân thống lĩnh vạn người,

trên tay không có vài quân bài tây thì khẳng định là không được rồi.



Mã Hoành và Vu Chương đều đang ngồi nghiêm chỉnh, mắt không nhìn

nghiêng. Vóc người hai người cũng cao lớn phi thường, cơ thể giống như

được đúc bằng thép, khiến cho người ta có một cảm giác tràn ngập lực

lượng. Hai người ngồi đó một trái một phải, giống như hai tháp sát. Nếu

ai muốn ra tay với Lạc Chấn Thiên thì hai người bọn họ tuyệt đối sẽ là

một bức tường chắn khó có thể vượt qua.



- Hôm nay gọi các ngươi tới là một chuyện quan trọng muốn thương lượng.



Lạc Chấn Thiên phá tan trầm mặc.



- Quân đoàn trưởng có nhiệm vụ gì thì cứ ra lệnh là được. Đám lang thủ

hạ của ta cả ngày nhàn hạ, huấn luyện bình thường cũng không thể thỏa

mãn khát máu trên chiến trường của bọn họ. Lần này muốn ra tay với La Tư Quốc sao? Đám lông vàng này thường xuyên giả làm phỉ binh, tập kích

thương đội và thôn xóm gần biên giới của Đại Tú ta. Ta đã muốn giáo huấn chúng một chút!



Người nói chính Vu Chương. Giọng nói của hắn hoàn toàn phù hợp với hình dáng của hắn, tiếng nói to sang sảng, chấn

động đại sảng nghị sự ong ong.



- Đúng là chiến đấu nhưng không phải là đối phó với đám quân đội giả mạo phỉ binh La Tư Quốc, mà là ...



Ngừng lại một chút, Lạc Chấn Thiên mới nói:



- Lần này chúng ta sắp đánh Hậu Thổ Thành.



- Đánh Hậu Thổ Thành sao?



Vu Chương sửng sốt một chút:



- Đó không phải là đất đai nhà mình sao?



Mã Hoành cười cười:



- Vu tướng quân đừng ngạc nhiên. Quân đoàn trưởng chắc có nguyên nhân rõ ràng ca.



Giọng nói của hắn lại ngược lại với bê ngoài, chói tai mà âm trầm, khiến người ta cảm thấy bất an và âm dương quái khí.


thường và ghét hận của mọi người trên đường, Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm để ý. Tại Hổ Thành quê hắn, hắn đã luyện được một bản lĩnh là chống lại sự xem thường, hiện giờ càng lộ vẻ lô hỏa thuần thanh. Hắn lại còn

hưởng thụ, chỉ có Hồ Nguyệt Thiền vẫn thẹn thùng đi bên cạnh thôi.



Hồ Nguyệt Thiền càng thẹn thùng, hắn lại càng vui vẻ.



- Được rồi, đừng có gọi như vậy nữa. Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó.



Hồ Nguyệt Thiền cúi đầu, nhìn một đám háo sắc đang vây xung quanh, trên mặt đã hiện lên hai đám mây hồng từ lâu rồi.



Phó Thư Bảo hạ thấp giọng nói:



- Ta chỉ đang muốn đóng cho giống thật thôi. Ngươi nghĩ xem, chúng ta

là dân tới từ vùng sơn dã, gặp những thứ chưa từng thấy thì sẽ hưng phấn như thế nào chứ? Ta quyết định rồi. Đêm nay dù sao cũng chưa thể qua

cửa khẩu, vậy thì... Chúng ta ở chung một phòng nhé.



Hồ Nguyệt Thiền:



- Ngươi nằm mơ đi!



Thật ra trong lòng Phó Thư Bảo còn nghĩ tới nhiều chuyện hay hơn nhiều.



- Tiến vào thành ở lữ điếm, ta không giả làm thê tử của ngươi nữa mà muốn giả làm mẹ ngươi!



- Mẹ!



Phó Thư Bảo lập tức kêu một tiếng.



Hồ Nguyệt Thiền:



- ......



Cười nói tiến vào thành.



Cửa khẩu của Anh Thạch Thành ngày nào cũng đóng lại vào lúc hoàng hôn.

Lúc này đã gần tới hoàng hôn, không thể xuất quan nữa. Mặt khác, muốn đi Tây Bá Lợi Tư Sơn thì cũng phải chuẩn bị cẩn thận một chút. nơi đó hàng năm đều có tuyết rơi, quần áo chống lạnh, thức ăn, các đồng dùng khác

cũng cần mang theo, cũng chỉ có thể mua tại Anh Thạch Thành.



Đi dạo trên đường lớn một vòng, mua ít áo da, thảm lông, thịt khô, vân

vân. Sau khi trời tối, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền liền vào ở một lữ

quán.



Phó Thư Bảo muốn thuê một phòng, tất nhiên Hồ Nguyệt

Thiền cũng không phản đối. Vẻ ồn ào kiên quyết lúc trước cũng chẳng thấy chút nào nữa, chỉ còn lại yên lặng dễ bảo. Mang một đống vật tư lớn vào phòng khách, lại dùng cơm tại lữ quán, sau khi trở về phòng, Phó Thư

Bảo nói:



- Nguyệt Thiền, ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đi. Ta đi ra ngoài một chút sẽ về ngay.



- Ngươi muốn đi đâu?



Đôi mắt đẹp của Hồ Nguyệt Thiền nhìn thẳng vào Phó Thư Bảo, tựa như

muốn nhìn thấu tâm tư của hắn. Lúc này, đôi mắt của nàng lóe lên ánh

sáng màu lục lấp lánh, yêu dị mà hồ mị.



Trong ánh mắt kỳ dị này, Phó Thư Bảo hơi ngẩn ra một tích tắc, lập tức khôi phục lại, cười nói:



- Đừng có dùng ánh mắt huyễn hồ của ngươi nhìn ta. Không có tác dụng gì đâu. Ta chỉ muốn đi lấy ít tin tình báo thôi.



- Thủ hạ của ngươi có một người tên là Phương Tín, ngươi đi gặp hắn sao?



Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên nhớ ra Phó Thư Bảo đã từng nhắc tới một người.



- Phương Tín lúc ta lên đường tới chỗ này đã trở về tổng bộ tại kinh đô rồi. Tinh tình báo nơi nào có thể quan trọng hơn chỗ đó chứ. Ta chỉ đi

gặp người phụ trách nơi này một chút, xem có tin tức gì có giá trị không mà thôi.