Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 323 : Bại hoại trong lều

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


- Kỳ quái. Sao không thấy người mặc đồ đen kia nữa?



Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy nghi hoặc và cảnh giác. Trên tuyết không có dấu vết gì, dù tuyết rơi nhiều như lông ngỗng nhưng người này rời đi chưa lâu, dưới tình huống bình thường thì căn bản vết chân chưa thể bị tuyết phủ mới đúng.



- Hoặc là hắn đi theo hướng khác rồi.



Hồ Nguyệt Thiền nói.



- Vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn.



Không biết vì sao, trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên hiện lên câu nói cuối cùng của nam tử mặc đồ đen kia. Băng thiên tuyết địa, hắn không thuê xe trượt tuyết mà lại xuất hiện trong cửa hàng cho thuê xe trượt tuyết. Đi bộ qua Tây Bá Lợi Tư Sơn, e rằng một Lực Sĩ cấp Nội Lực không làm nổi. Tại sao hắn lại làm như vậy chứ?



- Phó đại ca, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, ăn chút thức ăn rồi hãy lên đường nhé.



Xe trượt tuyết lao đi, Hồ Nguyệt Thiền nhìn địa hình một chút rồi nói.



Di chuyển hồi lâu, nếu ở Anh Thạch Thành hoặc những địa phương khác thì sắc trời chắc chưa tối được. Nhưng trong Tây Bá Lợi Tư Sơn này, sáng sớm bầu trời đã âm u, chưa bao lâu đã tối mịt. Ban ngày tại Tây Bá Lợi Tư Sơn chỉ dài bằng hai phần ba nơi khác, ban đêm lại kéo dài hơn một phần ba, dài hơn rất nhiều.



Phó Thư Bảo ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, thở dài một tiếng:



- Vốn tưởng thuê được xe trượt tuyết do Tuyết Sơn Báo Tử Cẩu kéo thì chúng ta chỉ cần một ngày là đi đến nơi. Nhưng bây giờ nhìn còn không rõ nữa, cũng chỉ còn cách nghỉ ngơi thôi. Chúng ta cố gắng đi chút nữa, tới khi trời tối hẳn thì tìm một nơi tránh gió mà nghỉ ngơi một đêm vậy.



Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu:




Kết thúc luyện hóa, quần áo trên người ướt nhẹp. Chuyện này khiến cả đồ lót mặc sát người cũng đều lộ hết ra, lại đều là loại vải rất mỏng. Do vậy, mồ hôi làm ướt vải, khiến nó áp sát thân thể, mông lung mà rõ ràng, xuân quang ẩn hiển mê người lộ ra hết. Bộ ngực nguy nga trắng như tuyết và hai hạt hồng nổi cao kia kia có thể thấy lờ mờ, khiến người ta nhìn mà vui sướng. Hai đùi dài lung linh, đẫy đà no đủ, có thể xưng là song tuyệt. Bờ mông tròn trịa hoàn mỹ, cũng có vẻ đàn hồi vô cùng.



Mặc dù đã thầm nhắc là phải phòng chống lực lượng tác dụng phụ xâm phạm trong lúc luyện hóa nhưng cảnh hương diễm trước mắt này khiến Phó Thư Bảo cảm thấy miệng khô lưỡi nóng. Thân thể nữ tử này hấp dẫn tự nhiên, không có chút tạp chất. Nhưng càng tự nhiên như vậy thì lại càng khó có thể kiềm chế.



- Phó đại ca, lần này tu vi lực lượng của ta đã được đề cao rất lớn, năng lực khống chế cũng tăng cường không ít rồi. Ngươi xem. Hình thái huyền hồ của ta cũng không như lần trước, bị phóng ra không kiểm soát nữa rồi.



vừa nói, Hồ Nguyệt Thiền liền kiêu ngạo đưa cặp mông của mình ra, biểu diễn cho Phó Thư Bảo xem.



Dấu hiệu rõ nhất của hình thái huyền hồ chính là chiếc đuôi hồ ly màu vàng do năng lượng hình thành. Bây giờ trên cặp mông thơm kia không có cái đuôi như vậy.



Cặp mông cong lên, hình dạng đẫy đà phi thường, hơi nhướn lên, thể hiện toàn bộ, không hề giữ lại chút gì trước mặt Phó Thư Bảo. Vải vóc chỗ đó cũng bị mồ hôi thấm ướt, có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết một cách rất rõ ràng. Vải trên khe mông bị kẹp lại, da thịt cũng bị áp sát hơn trên thân thể, lờ mờ có thể thấy một vùng mềm mại màu đen. Có một chút vải tiến vào trong cái khe nứt kia, bắt mắt khiến người ta kích động như muốn phát điên lên.



Phó Thư Bảo đột nhiên duỗi tay ra, không nặng không nhẹ đặt lên cặp mông kia, vỗ một cái. Trong lều lập tức truyền ra tiếng chát giòn tan.



- Á, Phó đại ca, ngươi làm gì đó?



Mông bị tập kích, không đau nhưng phản ứng của Hồ Nguyệt Thiền rất lớn, cũng vô cùng hồi hộp. nói một câu, mặt nàng liền đỏ bừng lên.



- Ta...



Vừa muốn ngừng lại, ánh mắt Phó Thư Bảo lại lộ vẻ mê ly, biểu hiện ra dáng vẻ bị ảnh hưởng bởi hình thái huyền hồ nhưng trong lòng lại đang tỉnh táo như tuyết.