Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 324 : Đạp tuyết mà đến (1,2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


- Mẹ kiếp, hồ ly tinh này dụ người thật. Lão tử dù không thể ăn thật

nhưng ít ra cũng phải mượn cơ hội này chiếm chút lợi chứ. Đúng rồi, chứ

giả vờ như bị nàng mị hoặc một lúc, lột sạch nàng ra, sờ mó một hồi...



Niềm vui thú lớn nhất của đời người là thế nhưng đối với Phó Thư Bảo,

khi tu vi lực lượng chưa đạt tới Luyện Vĩnh Hằng Lực thì chỉ có thể kiểm tra. Đáng thương cho niềm vui của hắn.



- Không phải chứ. Rõ ràng ta khống chế được rồi mà. Ngươi không có khả năng... Ô, Âm Nhi! Bỏ tay ngươi ra!



Hồ ly tinh tương lai còn đang nghi hoặc thì một bàn tay hao đột nhiên di chuyển, trượt vào khe sâu của nàng.



Cảm giác mềm mại như tơ, vô cùng thoải mái. Trong lòng Phó Thư Bảo cười to sung sướng...



Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu...



Một loạt tiếng chó sủa đột nhiên truyền tới, khiến Phó Thư Bảo phải đột ngột thu tay lại.



Từ xưa tới nay, chó là người bạn trung thành nhất của loài người. Trông nhà trông cửa, một khi có người lạ tiến vào thì lập tức chó sẽ sủa, còn xông tới cắn xé. Chó bình thường đã có khả năng như vậy, mà vương giả

trong loài chó, Tuyết Sơn Báo Tử Cẩu lại càng không phải nói. Một con

Tuyết Sơn Báo Tử Cẩu có thể đánh thắng hai con sói, thông minh trời

sinh, có cảm giác rất mạnh với nguy cơ, không thua Ngao Khuyển Tây Vực

nhiều. Lúc này đột nhiên chúng phát ra tiếng sủa, không có khả năng bởi

gió tuyết mà chỉ có thể là có người đang tới đây.



- Mau mặc quần áo vào. Chúng ta gặp phiền toái rồi!



Ném lại một câu, Phó Thư Bảo đột nhiên vọt ra khỏi lều.



- Hóa ra là... Hắn vẫn tỉnh táo. Đáng giận!



Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền mắng thầm, nghiêm mặt, vội vã tìm quần áo mặc vào.



Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng nói truyền tới.



- Ha ha! Tiểu huynh đệ, ta đã nói rồi mà, chúng ta lại gặp nhau.



Băng thiên tuyết địa, gió lạnh gào thét như quỷ khóc sói gào. Âm thanh

này truyền ra từ chỗ sâu trong bóng tối. Chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người đâu khiến người ta cảm thấy như có một luồng áp lực vô hình.



- Là vị huynh đệ đã gặp ở trong cửa hàng xe trượt tuyết phải không? Nếu đã đến thì không bằng tới đây uống một hớp rượu để thân thể ấm áp đi.



Phó Thư Bảo lên tiếng, tay cũng đã lấy Thiên Trúc Cung và Xà Nha Tiễn ra ngoài.



- Ha ha ha... uống rượu sao?



Âm thanh mơ hồ của người mặc áo đen lại truyền ra từ sâu trong màn tuyết.



- Ngươi sai rồi! Phó Thư Bảo, ta đến là để lấy mạng ngươi.



Vút!



Phó Thư Bảo không chần chờ chút nào, lập tức lắp tên lên dây cung. Một mũi tên liền bay vọt về phía truyền ra âm thanh.



Mời người đến uống rượu chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi. Chỉ cần hắn

mở miệng nói chuyện thì sẽ lộ vị trí. Trong bão tuyết mịt mờ, hắn không

thể nào nhìn thấy người mặc áo đen, tương tự thì người mặc áo đen cũng

không thể nhìn thấy hắn. Nghe tiếng đoán chỗ, dựa vào xạ trình kinh

khủng hơn ba ngàn bước của Thiên Trúc Cung, hắn nhất định có thể giết

người mặc áo đen nhanh đến mức khiến hắn ta không kịp trở tay.


cũng đã làm cho người ta đủ nhức đầu, Hắc Y Sứ bồi dưỡng được các nàng

há có thể là loại người tầm thường?



Thập Tứ và Thập Thất liên thủ lại có thể giết chết mục tiêu cao hơn các nàng một cảnh giới. Như

vậy, Hắc Y Sứ đã là tu vi cấp Vĩnh Hằng Lực, nếu hắn xuất thủ toàn lực

thì chẳng phải là càng có khả năng giết chết mục tiêu cao cấp hơn sao?



Những thứ này không phải là ý niệm trong đầu mà chỉ là một tia khẽ lóe

qua mà thôi, nhưng hắn vẫn chưa có kế sách đối chiến nào.



- Phó đại ca, nhìn đi!



Đang trong thời điểm nguy cấp, đang trong lúc tâm thần của Phó Thư Bảo

bị khí thế sát phạt áp chế, Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên kêu lên một tiếng

sợ hãi gọi hắn tỉnh lại.



Giờ sắp phải bỏ mạng rồi, nhìn nàng làm gì nữa chứ?



Phó Thư Bảo liền dời tầm mắt, lại thấy Hồ Nguyệt Thiền chợt kéo vạt áo

ra. Một đôi tuyết trắng mềm mại, hai điểm hồng hồng nổi bật giữa bộ ngực phấn nộn liền lộ ra trước mặt hắn.



Người xưa đi học có biện

pháp cực đoan như treo tóc lên cao, đặt vật nhọn dưới mông để nhằm vào

những người đọc sách có ý chí không kiên định, không bền lòng. Hiện tại, hành động hoang đường của Hồ Nguyệt Thiền cũng ẩn chứa đạo lý vô cùng

sâu sắc. Sở dĩ nàng không bị khí thế sát phạt của Hắc Y Sứ áp bách khống chế là do bản thân nàng có Hình thái huyễn hồ. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng có thể khống chế tâm thần người khác chứ chưa từng có người nào có thể khống chế tâm thần nàng được. Cho nên vào thời điểm nguy cấp

này, nàng phải vạn bất đắc dĩ nghĩ cách kích thích tâm thần Phó Thư Bảo. Đối với loại người như Phó Thư Bảo, ủng hộ bằng tinh thần hay lời nói

dõng dạc thì đều không có chút tác dụng, thứ duy nhất có thể tạo hiệu

quả ngay lập tức chính là... để hắn nhìn ngực!



Bộ ngực của Hồ Nguyệt Thiền tươi mới, đầy đặn, đáng yêu, tập trung hàng vạn hàng nghìn sủng ái của trời cao vào thân thể, tuy không có chút tác dụng nào với

việc bài trừ khí thế sát phạt của Hắc Y Sứ nhưng nó lại có tác dụng bài

trừ tâm chướng cho Phó Thư Bảo!



Một người thích tiền tài,

ngươi cho hắn tiền tài là có thể bảo hắn làm việc. Đối với tiểu sắc lang thích sắc đẹp như Phó Thư Bảo, ngươi cho hắn nhìn ngực thì tinh thần

của hắn sẽ phấn chấn gấp trăm lần, tràn đầy ý chí chiến đấu kích tình.



Vừa nhìn quả nhiên là đã có tác dụng rõ rệt! Hơi thở gấp gáp, mặt đỏ

tới tận mang tai, Phó Thư Bảo liền rống to một tiếng rồi xoay người đánh ra một quyền về phía vụn tuyết đất đá đang đến.



Nộ Quyền Thức nhìn ngực, Bạo Viêm Trùng!



Ánh lửa, kình khí cương mãnh hội tụ lại thành một thiết quyền khổng lồ vô hình rồi đâm thẳng về phía vụn tuyết đất đá kia.



Rầm rầm rầm...



Bùm bùm bùm...



Cách cách cách...



Tiếng va chạm lập tức truyền ra, vang vọng bên tai không dứt, vang dội như nã pháo trên chiến trường.



Những nơi thiết quyền vô hình đi qua, vụn tuyết liền bốc hơi lên cao.

Hơi nước bay lên tạo thành một cơn lốc xoáy nóng lạnh luân phiên lốc

xoáy. Cảnh tượng đồ sộ mà quỷ dị.



Mặc dù khí thế sát phạt của Hắc Y Sứ mang theo khí thế lôi đình vạn quân, phát động lực lượng băng

tuyết và đất đá hội tụ lại thành kích thước khổng lồ nhưng một quyền của Phó Thư Bảo lại như một cây kim nhọn đâm vào khí cầu. Cho dù khí cầu có lớn hơn nữa thì cũng không thể nào chống đỡ được mũi kim nhọn, nhất

thời tan vỡ